Tam Quốc Tranh Phong

Chương 384

Sĩ tốt giải thích kỹ lưỡng.
- Chuyện này ….
Thái Sử Từ và Hàn Đương hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lộ vẻ kinh ngạc.
- Văn Sính lại có bản lĩnh như vậy, có thể chạy thoát trong tình hình như vậy thật không hổ là một trong hai đại tướng lĩnh của Kinh Châu.
Thái Sử Từ hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút chấn động .
- Đáng hận! không ngờ để Văn Sính chạy thoát, thật vất vả mới tìm được cơ hội, chẳng lẽ Văn Sính là thần tiên, trong tình huống như vậy còn có thể chạy trốn, quả nhiên là đáng hận .
Hàn Đương vẻ mặt phẫn hận, đối với việc Văn Sính chạy trốn cứ canh cánh trong lòng.
- Đại đô đốc đi về hướng đó.
Thái Sử Từ phản ứng đầu tiên, lại không nhận được lệnh của Chu Du phải truy kích Phi Long Quân.
- Tướng quân, đại quân Giang Đông đang đuổi theo.
- Không cần phải để ý tới bọn họ, truyền lệnh đại quân lấy tốc độ nhanh nhất hội họp cùng những người khác.
Văn Sính lắc đầu không để tâm, hắn cực kỳ tin tưởng Phi Long Quân, nếu như đã chạy ra khỏi vòng vây cũng sẽ không bị đuổi kịp.
Sau nửa canh giờ, Văn Sính dẫn theo năm nghìn Phi Long Quân hội họp cũng những người khác. Mười lăm ngàn Phi Long Quân sớm đã thiết kế phòng ngừ trên núi nhỏ.
- Đại đô đốc, Phi Long Quân chạy về phía núi nhỏ.
- Mau đuổi theo, bao vây nui nhỏ lại.
Chu Du lâp tức hạ lệnh, hắn còn cho rằng Văn Sính sẽ dẫn dắt sẽ theo Phi Long Quân chạy trốn, không ngờ Văn Sính lại trốn ở đó .
Sau một khắc đồng hồ, Chu Du dẫn đầu ba vạn đại quân chạy tới dưới núi nhỏ.
Nhìn trận địa sẵn sàng nghênh địch của Phi Long Quân, Chu Du sắc mặt âm trầm, hắn nhìn ra ở đây không tầm thường, Phi Long Quân ở trên cao cô thủ, cho dù là binh mã Giang Đông có nhiều hơn nữa cũng không có khả năng trong một ngày đánh hạ được. Mà nếu muốn bao vây phía sau Phi Long Quân, không có một ngày trời căn bản không có khả năng. Quan trọng nhất là đại quân Giang Đông không thể dừng lại một ngày đến hai ngày, hiện giờ thế cục Giang Đông đã đủ nguy hiểm rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.
- Đại đô đốc, làm sao bây giờ? Tuy núi nhỏ này không lớn nhưng nếu Phi Long Quân thật sự cố thủ ở đây, trong thời gian ngắn chúng ta khó có thể công.
Hoàng Cái đánh giá tình hình Phi Long Quân trên núi nhỏ, lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho Phi Long Quân, nơi này cách đại doanh cũng không xa, hết thảy tình huống đều dưới sự giám thị của Phi Long Quân, muốn thoát khỏi sự giám thị của Phi Long Quân thật không đơn giản. .
Tuy Chu Thái tính tình lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không ngu.
Mấy người đang nói, Thái Sử Từ và Hàn Đương mang theo binh mã chạy tới
- Đại đô đốc, Phi Long Quân đâu?
Hàn Đương chưa tới bên cạnh Chu Du đã lớn tiếng gọi.
- Ởđó.
Chu Thái chỉ vào núi nhỏ nói.
- Chuyện này …
Hàn Đương nhìn chằm chằm Phi Long Quân trên núi nhỏ không nói nên lời.
Ở phía sau Hàn Đương.Thái Sử Từ cũng nhìn Phi Long Quân trên núi nhỏ, lắc đầu thở dài bất đắc dĩ, Phi Long Quân thủ từ trên cao muốn đánh hạ thật sự là khó khăn.
- Lui binh.
Chu Du nghiến răng nghiến lợi nhìn phi Long Quân trên núi nhỏ, gằn từng chữ một.
- Chuyện này … Đại đô đốc chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho Phi Long Quân.
Hàn Đương kinh ngạc nói.
- Phi Long Quân đã có sự chuẩn bị, muốn tiến công thật sự là khó khăn.
Chu Du lắc đầu xoay người, chuẩn bị rời khỏi.
... ...
- Tướng quân, đại quân Giang Đông lui binh rồi.
Một gã tiểu tướng chỉ vào binh mã Giang Đông dưới chân núi đang xa dần, sắc mặt vui mừng.
Văn Sính gật đầu, sắc mặt cũng thoải mái hơn vài phần.
Vừa rồi thoát khỏi đại quân Giang Đông là lúc mạo hiểm, nếu vừa rồi Chu Du tập trung kỵ binh đi trước ngăn trở Phi Long Quân, Phi Long Quân sẽ gặp nguy hiểm. Cho dù là Văn Sính vừa rồi cũng kinh sợ toát mồ hôi lạnh, hắn thật sự không ngờ rằng binh mã Giang Đông lại đánh lén vào lúc này, cho dù Văn Sính có tự tin cũng không dám nói hai vạn binh mã này có thể dịch nổi mười vạn đại quân Giang Đông.
- Truyền lệnh, tình hình của đại quân Giang Đông cứ nửa canh giờ truyền về một lần, trạm gác công khai và trạm gác ngầm gia tăng gấp đôi, nhất định phải cẩn thận đề phòng.
Văn Sính quay đầu nhìn về vài tên Phi Long Vệ, lúc này hắn cũng không dám sơ suất nữa, đại quân Giang Đông có rất nhiều người tài hắn cũng không dám chủ quan.
- Tướng quân yên tâm, lần này nhất định sẽ không sơ xuất nữa.
Một gã tiểu tướng Phi Long Vệ vẻ mặt trịnh trọng nói.
... . . .
- Chủ công, mạt tướng phụ lòng tin tưởng của chủ công, kính xin chủ công trách phạt.
Lúc này trong đại doanh Giang Đông, đám người Chu Du quỳ xuống trước mặt Tôn Sách với vẻ mặt hổ thẹn.
- Chủ công, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, lần này tuy Công Cẩn không làm trọng thương Phi Long Quân, nhưng Công Cần có thể khiến Phi Long Quân chạy trốn cũng là trường hợp mấy năm qua chưa từng có rồi, bởi vậy Công Cẩn không chỉ vô tội mà còn có công.
Trương Hoành đứng dậy tiến lên nhìn về phía Tôn Sách, lúc này Giang Đông đang trong lúc loạn, mà Tôn Sách lại ở bên ngoài, thật sự không phải là lúc phạt tướng, hơn nữa Trương Hoành cũng không cho rằng Chu Du có tội.
- Tử Cương nói không sai, mặc dù Công Cẩn không đả thương Phi Long Quân nhưng có thể làm cho Văn Sính chật vật chạy trốn, cũng là có công với Giang Đông, mấy người khác dẫn đầu binh mã bao vây Phi Long Quân cũng đều có công, việc này sau khi trở về Giang Đông nói sau .
Tôn Sách đứng lên, sắc mặt bình tĩnh, làm cho người ta nhìn không thấu trong lòng hắn đang nghĩ gì.
- Trước mắt vẫn là xem làm sao quay trở về Giang Đông mới là quan trọng.
Tôn Sách nhìn về phía mọi người sắc mặt thong dong, từ sau khi nghe Chu Du nói, tâm tình của Tôn Sách thay đổi rất nhiều, càng ngày càng thành thục, không làm việc tùy ý như trước kia.
- Các ngươi nói xem nên làm thế nào để quay về Giang Đông?
Tôn Sách nâng đám người Chu Du dậy, trở lại chỗ ngồi nhìn mấy người nói.
- Chủ công, trước mắt đại quân cách Sài Tang không quả nửa ngày lộ trình, trước có Phi Hổ Quân cắt đường lui của Giang Đông, sau lại có Phi Long Quân theo sau không bỏ, nếu chủ công muốn bình yên quay lại Giang Đông cần hai viên đại tướng ngăn cản Phi Long Quân phía sau và Sài Tang Phi Hổ Quân ở phía trước, tuy nhiên nếu như vậy binh mã Giang Đông khó tránh khỏi có tổn thất, hơn nữa hai viên đại tướng ở lại cũng phải quen chinh chiến và ứng biến với biến hóa.
Trương Hoành ngẫm nghĩ một chút khom người nói.
Mặc dù Trương Hoành không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết, ở lại chẳng khác nào bị tiến công mãnh liệt, Phi Long Quân và Phi Hổ Quân là tinh nhuệ của Kinh Châu, tướng lĩnh ở lại không cẩn thận sẽ chết .
- Chủ công, quan trọng nhất lúc này là chủ công có thể trở về Giang Đông, chỉ cần chủ công trở về Giang Đông, ta có thể buông tay đánh một trận chiến với Kinh Châu, đến lúc đó cho dù có tổn thất cũng không là gì .
Chu Thái tiến lên một bước kiên quyết nói.
Chu Thái nghĩ rằng an nguy của Tôn Sách quyết định an nguy của Giang Đông, cho dù tất cả mọi người chết trận, chỉ cần Tôn Sách có thể trở lại Giang Đông, thì Giang Đông có hi vọng, nếu Tôn Sách bỏ mình, Giang Đông cũng sẽ bại vong theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận