Tam Quốc Tranh Phong

Chương 383

- Tăng thêm tốc độ cho ta, đừng dừng lại.
- Vâng.
Tiểu tướng thở hổn hển cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp.
- Đại dô đốc, Phi Long Quân đã đi về phía trước.
Một gã tử sĩ Thân Vệ Doanh cưỡi ngựa chạy tới trước mặt Chu Du nói.
- Cái gì? Chẳng lẽ Văn Sính muốn đánh tan hai vạn đại quân ta đánh ta nhân cơ hội chạy trốn.
Chu Du lên tiếng kinh hô.
Nghĩ vậy, Chu Du vẻ mặt tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất, giọng căm hận nói:
- Ta muốn xem Phi Long Quân mạnh cỡ nào, nghênh đón cho ta.
- Hừ! Văn Sính bình thường tự nhiên sẽ không đánh chính diện bừa bãi, hôm nay đại quân Giang Đông ta có năm vạn đại quân, ta không tin ngươi có thể thoát được, chỉ cần ngăn chặn ngươi một khắc đồng hồ, những binh mã hướng khác sẽ chạy tới, sẽ tiêu diệt Phi Long Quân. Ngươi muốn chạy trốn, hai vạn Phi Long Quân ít nhất có thể chạy trốn mười ngàn, đáng tiếc ngươi quá tự tin rồi.
Ánh mắt Chu Du lóe lên.
- Tướng quân, tốc độ Phi Long Quân chậm lại rồi.
Tiểu tướng chỉ về phía Phi Long Quân phía trước càng ngày càng gần vẻ mặt hưng phấn nói.
- Nhất định là Phi Long Quân chạy đã mệt mỏi, đại quân đuổi theo mau, lần này không thể để cho bọn họ chạy nữa.
Chu Thái thấy vậy tinh thần chấn động, vội vã thúc giục sĩ tốt đuổi theo.
- Đuổi theo mau, đừng cho Phi Long Quân chạy.
- Nhất định phải cho Phi Long Quân một bài học.
Nghe được tiếng la của Chu Thái, một đám sĩ tốt cũng dùng hết khi lực, liều mạng đuổi theo.
- Không sai.
Bất kể là trước mặt hay là đằng sau binh mã Giang Đông đều cách đại quân không xa, hơn nữa Phi Long Quân vừa mới chặn lại hai đội binh mã Giang Đông.
- Tắt cây đuốc, đi theo ta.
Văn Sính nói xong đột nhiên xoay người đi.
Năm ngàn sĩ tốt Phi Long Quân phía sau cũng tắt đuốc trong tay, đi theo phía sau Văn Sính.
- Tướng quân, Phi Long Quân lại chạy xa rồi.
Tiểu tướng vẻ mặt khổ sở nói.
- Ta nhìn thấy rồi, mọi người đuổi theo cho ta.
Chu Thái sắc mặt âm trầm cực kỳ.
- Tướng quân, ngươi xem Phi Long Quân đã hướng tới gần chúng ta.
Tiểu tướng đột nhiên hưng phấn nói.
- Hay lắm, lần này xem ngươi chạy đi đâu.
- Giết cho ta.
Chu Thái kiên quyết vẻ mặt hung ác nói.
- Giết.
Sĩ tốt Giang Đông đều biết lần này Phi Long Quân đã cùng đường bí lối, cũng không sợ hãi giơ cao binh khí trong tay xông tới.
- Xông lên đi, ngăn cản Phi Long Quân lại.
Tuy rằng vừa rồi Phi Long Quân đột nhiên lui lại phái sau một chút nhưng trong đêm tối Chu Du cũng không nhìn rõ ràng, cũng không chú ý.
Ngay tại lúc Chu Thái truyền đạt mệnh lệnh tiến công, bên kia Chu Du cũng ra lệnh, hai toán binh mã càng ngày càng gần, chiến sự hết sức căng thẳng.
Văn Sính trốn trong rừng rầm nhìn thấy song phương như thế, nhẹ nhàng thở ra, ý nghĩa này bọn họ có thể thoát thân rồi. Văn Sính cũng không chút do dự mang theo năm ngàn binh mã xuyên qua rừng rậm đi về hướng về ngọn núi nhỏ phía tây.
- Giết.
- Giết.
Hai binh mã đột nhiên đụng vào nhau, tuy nhiên ngay sau đó tất cả mọi người đều sửng sốt, binh lính trước mặt rõ ràng có khôi giáp giống nhau, rõ ràng đều là khôi giáp Giang Đông.
- Chu tướng quân, sao lại là ngươi?
Hoàng Cái lập tức nhìn thấy Chu Thái cưỡi ngựa cách đó không xa.
- Hoàng tướng quân?
Chu Thái vẻ mặt mờ mịt nhìn Hoàng Cái, không phải phía trước là Phi Long Quân sao, làm sao lại biến thành đám người Hoàng Cái, mình vẫn đuổi theo không thả, chẳng lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã truy đuổi chính là đám người Hoàng Cái.
- Chu tướng quân? Sao ngươi lại ở chỗ này?
Chu Du cũng ngây ra nhìn Chu Thái, mà bốn phía binh lính cũng đều buông binh khí trong tay, mờ mịt nhìn về phía ba người Chu Du.
- Ta truy Phi Long Quân tới đây.
Chu Thái bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta cũng là đuổi theo Phi Long Quân mà tới đây, chẳng lẽ chúng ta đều nhìn lầm rồi hay sao.
Hoàng Cái vẻ mặt mờ mịt nói.
- Không có khả năng, Phi Long Quân chưa từng rời khỏi tầm mắt của ta.
Hoàng Cái lắc đầu nói.
- Phi Long Quân cũng chưa biến mất khỏi tầm mắt của ta.
Chu Thái sững sờ nói.
- Chu tướng quân truy kích Phi Long Quân bao lâu?
Chu Du hít một hơi cố gằng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Đạ đô đốc, ta truy kích Phi Long Quân đã nửa canh giờ rồi.
Chu Thái suy nghĩ một chút nói.
- Sao?
Chu Du ngẩng đầu ánh mắt lóe ra.
- Nửa canh giờ, nói cách khác từ trước khi ta truy kích Phi Long Quân thì Chu Thái đã truy kích Phi Long Quân rồi, nói như vậy tất nhiên đó là Phi Long Quân không thể nghi ngờ, chỉ có điều chẳng lẽ Phi Long Quân đột nhiên biến mất hay sao?
- Chu tướng quân, trên đường đi ngươi có phát hiện cái gì không đúng không?
Chu Du đột nhiên hỏi.
- Trên đường đi tốc độ của Phi Long Quân lúc nhanh lúc chậm, vừa rồi đột nhiên chạy rất xa.
Chu THái thầm nghĩ một chút, cũng hiểu được Phi Long Quân đích thật có chút quỷ dị, chiếu theo thực lực của Phi Long Quân làm sao có thể dễ dàng bị đuổi kịp.
Đại đô đốc, vừa rồi Phi Long Quân đang ở phía trước nhưng đột nhiên lại lui lại phía sau một đoạn.
Hoàng Cái đột nhiên ngẩn đầu nói:
- Nếu nói như vậy, Phi Long Quân mà chúng ta thấy lần sau chính là Chu tướng quân.
- Ngươi nói là Phi Long Quân nhân cơ hội trốn thoát?
Chu Du cau mày nói:
- Nếu điều ngươi nói là sự thật thì việc chúng ta nhìn thấy Phi Long Quân không phải là giả, Phi Long Quân kia tất nhiên còn ở quanh đây.
- Tướng quân, phát hiện hành tung của Phi Long Quân cách đây ba dặm.
Đúng lúc này một gã Thân Vệ Doanh tử sĩ chạy tới nói.
- ở đâu ?
Chu Du chấn động vội vã truy hỏi.
- Đang ở phía sau rừng cây, Phi Long Quân đã xuyên qua rừng đi về phía tây.
- Cái gì?
Đám người Chu Du lên tiếng kinh hô, lúc này mọi người còn chưa biết mình đã bị Văn Sính đùa bỡn, Văn Sính dẫn nhóm người họ ở dây mà hắn đã mang theo Phi Long Quân xuyên qua rừng cây thoát khỏi sự bao vây của binh mã Giang Đông .
- Đại đô đốc, nên làm thế nào bây giờ?
Thực lực của Phi Long Quân rất mạnh, hiện giờ bọn họ đã thoát khỏi sự bao vây, nếu chúng ta muốn đuổi theo e rằng gặp khó khăn.
Hoàng Cái vẻ mặt lo lắng, thực lực của Phi Long Quân rất mạnh, so với sĩ tốt binh thường của Giang Đông mạnh hơn nhiều, nếu bao vây còn có thể ngăn trở Phi Long Quân, nhưng hiện tại Phi Long Quân đã thoát khỏi vòng vây, nếu muốn đuổi theo Phi Long Quân thì khó.
- Đuổi theo, bất kể thế nào cũng không thể để Phi Long Quân trốn thoát.
Chu Du do dự một lát liền lập tức hạ lệnh đuổi theo.
Mấy vạn đại quân dưới sự dẫn dắt vượt qua rừng cây đuổi theo Phi Long Quân.
Không bao lâu sau Thái Sử Từ và Hàn Đương dẫn đầu binh mã chạy tới nơi.
- Sao lại thế này? Phi Long Vệ đâu? Đại đô đốc đâu?
Hàn Đương quát mấy người ở lại .
- Khởi bẩm tướng quân, Đại đô đốc và Chu tướng quân cùng đi truy kích Phi Long Quân rồi .
Một gã sĩ tốt khom người nói.
- Không phải là đánh nhau đó ư, làm sao Phi Long Vệ lại chạy thoát?
Thái Sử Từ cau mày nói.
- Vừa rối đó không phải là Phi Long Quân, Phi Long Quân dẫn Đại đô đốc và Chu tướng quân đụng vào nhau, khiến Đại đô đốc và Phi Long Quân thiếu suýt nữa đánh nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận