Tam Quốc Tranh Phong

Chương 299

Nói như vậy cũng không phải các phương diện khác đều không quan trọng. Lưu Bang có thể có được thiên hạ, Hàn Tín đương nhiên tính một phần công lao, nhưng nếu như không có những người khác trợ giúp, thì Lưu Bang cũng không thể làm nên thiên hạ.
Đối với một chư hầu mà nói, một tướng tài hết sức trọng yếu. Lúc này Bàng Thống đã mơ hồ cảm nhận được dụng ý Lưu Kỳ phái Ngụy Diên đến bên cạnh y. Lưu Kỳ không chỉ là hi vọng Bàng Thống triệt bỏ bớt ngạo khí của Ngụy Diên, mà còn càng hi vọng Bàng Thống huấn luyện Ngụy Diên trở thành một vị tướng tài.
Nghĩ đến đây trong lòng Bàng Thống liền tràn đầy hưng phấn, không có thứ gì hưng phấn hơn so với chính mình bồi dưỡng nên một vị tướng giỏi cả. Cho dù hưng phấn nhưng trong lòng Bàng Thống vẫn tràn đầy nghi hoặc, nếu như bồi dưỡng tốt thì Ngụy Diên chính là một vị tướng tài, nhưng nếu như không tốt thì ít nhất Ngụy Diên vẫn là một mãnh tướng, thậm chí ngay cả mạnh tướng cũng không được. Bây giờ Ngụy Diên cái gì cũng không phải, cái gì cũng vẫn không hiểu, vậy nếu bồi dưỡng trở thành tướng tài, thế thì tương lai có bao nhiêu thành công cũng không thể biết trước.
Nhiệm vụ gian khổ như vậy, Bàng Thống ít nhiều cũng cảm thấy một chút vừa mừng vừa lo. Y vừa mới đầu quân cho Lưu Kỳ, đã được Lưu Kỳ phái đến thu phục Uyển Thành, lại còn đem Ngụy Diên giao cho y, ý tứ không cần nói cũng biết.
Bàng Thống không thể không khâm phục thủ đoạn kinh người của Lưu Kỳ, dùng người ắt không thể nghi ngờ! Cũng chỉ có người như vậy mới khiến chính mình nguyện ý trung thành.
- Ha hả, lần thu phục Uyển Thành này, Ngụy Tướng quân chính là có công đầu đó!
Bàng Thống đem ý tưởng trong lòng đè ép xuống, nói với Ngụy Diên. Ba nghìn quân lính này đối với bọn họ vô cùng trọng yếu, mặc dù ba nghìn quân không làm được gì, nhưng cũng đã giúp ích rất lớn với bọn họ.
- Quân sư khen sai người rồi.
Ngụy Diên vẫn có một chút kính phục với Bàng Thống, trên con đường này Ngụy Diên đối với thủ đoạn của Bàng Thống vẫn có chút hiểu biết, biết người bề ngoài thư sinh yếu đuốinày thực sự không hề đơn giản chút nào.
Đều nói Thiên Tử mà giận, hàng trăm vạn người chết, người luyện võ mà giận thì thây phơi khắp chiến trường. Nhưng nếu như thư sinh mà giận thì chính là giết người vô hình, so với võ nhân càng đáng sợ hơn. Tuy nói tú tài gặp binh thì có lý cũng không thể giải thích rõ ràng, nhưng võ nhân đối với thư sinh bình thường vẫn là có chút kính sợ, không dám đắc tội.
Ở trong mắt Ngụy Diên, Bàng Thống chính là thư sinh như thế, giết người vô ảnh, nếu không đến vạn nhất thì Ngụy Diên cũng không muốn đắc tội với y.
- Haha, không ngờ tới Văn Trường lại lợi hại như thế, trong thời gian ngắn lại có thể thu phục được số binh lính này.
Cam Ninh haha cười to nói.
- Cam tướng quân dễ dàng bắt được Tuyên Uy Hầu như thế, mạt tướng cũng vô cùng khâm phục.
Ngụy Diên nhìn nhìn Trương Tú phía sau Cam Ninh, có chút hâm mộ nói. Nếu có thể trao đổi, hắn càng hy vọng bắt được Trương Tú này.
- Hài.
Cam Ninh thở dài, lắc đầu không nói. Y vốn còn muốn đấu tranh một phen, nhưng không ngờ Trương Tú lại uống đến say khướt, làm y không thể đánh một trận sảng khoái, tuy không có tổn thất nhưng lại khiến trong lòng nghẹn một hơi.
- Làm sao vậy?
Ngụy Diên kinh ngạc nhìn Cam Ninh. Cam Ninh có phản ứng như vậy thực sự làm hắn thấy có chút ngạc nhiên.
Cam Ninh bất đắc dĩ chỉ Trương Tú phía sau nói:
- Trương Tú này hôm nay uống say, chúng ta căn bản là không phí một chút sức lực nào đã thu phục được hắn, thực sự là nghẹn khuất.
Nghe Cam Ninh nói như vậy làm cho Ngụy Diên kinh ngạc. Nhắc tới Trương Tú này cũng tính là chư hầu một phương, làm sao có thể mất cảnh giác như vậy. Ngụy Diên lắc lắc đầu, bất kể như thế nào thì Trương Tú cũng đã bị bắt về tay rồi.
Y lại không biết được, Trương Tú này trước kia luôn ở dưới sự trói buộc của Giả Hủ, mà Giả Hủ này thủ đoạn không tầm thường, Trương Tú cũng vô cùng kính phục, nói gì nghe nấy. Lần này Giả Hủ thật không dễ dàng gì rời khỏi liền muốn thả lỏng một chút, không ngờ đến Bàng Thống lại đến tiến đánh Uyển Thành.
- Các người là ai?
Trong khi mấy người đang khách khách khí khí, một âm thanh xa lạ truyền đến.
Mọi người nhìn ra, chỉ thấy Trương Tú đang bị trói trên một con ngựa mở miệng nói. Trương Tú này vừa ra Tuyên Uy hầu phủ liền tỉnh lại, nhưng luôn bị xóc nảy trên lưng ngựa, toàn thân lại bị trói trong một giờ, nhất thời nói không ra tiếng, lúc này dừng lại mới hít thở được.
- Tuyên Uy Hầu?
Mấy người Ngụy Diên nhìn về phía Trương Tú.
- Các ngươi là ai? Dám tấn công Uyển Thành. Không ngờ Tào tặc cư nhiên không biết xấu hổ như vậy, một mặt phái người đến nghị hòa, mặt khác lại phái người đến công kích Uyển Thành. Đúng là đáng xấu hổ.
Trương Tú mắng đến khàn cả giọng.
- Tuyên Uy Hầu đang nói ta sao?
Đúng lúc này, hơn chục Cẩm Phàm tặc áp giải mấy người trung niên mặc bào phục đi đến, trong đó có một người nghe thấy Trương Tú nói thì cười khổ một tiếng. Y cũng biết những người này không phải người mình, bằng không cũng sẽ không tự bắt chính mình.
Người này chính là sứ giả Mãn Sủng mà Tào Tháo phải tới Uyển Thành. Người này là thủ hạ của Tào Tháo có địa vị không thấp, tuy so với Quách Gia, Trình Dục kém xa nhưng cũng là một những trong tâm phúc của Tào Tháo.
- Mãn tướng quân, sao ngươi cũng bị…
Trương Tú quay đầu, nhìn thấy Mãn Sủng cũng bị trói chặt, vẻ mặt đầy kinh hãi. Lúc này trong lòng Trương Tú tràn đầy hoài nghi, ngoài Tào Tháo ra còn có ai vào lúc này lại đi tấn công Uyển Thành?
Trương Tú quay lại nhìn về phía đám người Bàng Thống, đánh giá cẩn thận sau đó mới không xác định nói:
- Các ngươi là binh mã dưới trướng của Lưu Cảnh Thăng?
Có thể vô thanh vô tức mà tiếp cận Uyển Thành gần như vậy mà không bị phát hiện thì chỉ có binh mã của Lưu Biểu, đối với binh mã của Tào Tháo hắn một ngày mười hai canh giờ phái người nhìn chằm chằm, chỉ cần binh mã của Tào Tháo có chút động tĩnh, thì hắn sẽ biết ngay.
- Đúng vậy, tại hạ Bàng Sĩ Nguyên bái kiến Tuyên Uy Hầu.
Bàng Thống trầm ngâm một chút liền chắp tay nói.
- Lưu Cảnh Thăng? Hắn ta làm sao có thể phái người đến công kích ta?
Đối với Lưu Biểu, Trương Tú vô cùng hiểu rõ, theo như tính cách của Lưu Biểu làm sao có thể làm ra sự tình hôm nay, nhưng mà người trước mắt này đã thừa nhận, cho nên hắn mới càng giật mình hơn.
- Uyển Thành này nguyên bản chính là Kinh Châu, hôm nay ta phụng lệnh Lưu Kinh Châu thu hồi Uyển Thành. Chỉ là phải ủy khuất Tuyên Uy hầu rồi.
Bàng Thống cũng không để ý giải thích.
- Hừ! Đây chính là Kinh Châu không sai, nhưng Lưu Kinh Châu đã đem Uyển Thành giao cho bổn hầu, hiện giờ lại lần nữa phái người thu lại, không phải là bội tín bạc nghĩa sao? Lẽ nào hắn không sợ chư hầu khắp thiên hạ chê cười?
Trương Tú biết Lưu Biểu coi trọng danh tiếng, hiện tại Uyển Thành đã bị Bàng Thống nắm giữ, ngoài cách này ra thì cũng không còn cách nào khác cả.
- Trấn Nam tướng quân nếu như đã có thể đem Uyển Thành giao cho Tuyên Uy hầu, tự nhiên cũng có thể thu hồi lại, việc này thiên hạ ai dám nói gì? Trấn Nam tướng quân đảm nhiệm Kinh Châu Mục thì đương nhiên có quyết quyết định tất cả mọi chuyện đều Kinh Châu, hiện giờ thu hồi lại Uyển Thành tuy khiến cho Tuyên Uy hầu cảm thấy ủy khuất một chút, nhưng Trấn Nam tướng quân cũng là bất đắc dĩ. Lần này Trấn Nam tướng quân phái ta mời Tuyên Uy hầu đến Tương Dương, khi đó Trấn Nam tướng quân nhất định sẽ bồi tội với ngài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận