Tam Quốc Tranh Phong

Chương 532

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tào Tháo để mặc Kinh Châu, Kinh Châu cho dù có quật khởi như thế nào cũng khó có thể hùng mạnh một phương. Nhưng hiện tại Lưu Kỳ lại đánh tan những phán đoán của ông ta.
Hán Trung là vùng đất Long Hưng Cao tổ, năm đó Cao tổ dựa vào Ích Châu và Hán Trung mà đánh bại Hạng Võ giành lấy thiên hạ, hiện giờ Kinh Châu không chỉ có được vùng đất giàu có Kinh Châu mà ngay cả Hán Trung cũng thuận lợi đánh chiếm. Tuy Ích Châu dễ thủ khó công, nhưng theo ông ta Kinh Châu muốn đánh chiếm Ích Châu chỉ cần tốn nhiều khí lực hơn mà thôi.
Ích Châu, Kinh Châu còn thêm một Hán Trung, thế lực của Lưu Kỳ khiến ông ta bị chấn động, dè chừng và e ngại.
Khiến cho Tào Tháo trong lòng hoảng hốt chính là Kinh Châu dường như quật khởi quá mức đột ngột, quá mức thuận lợi. Từ lần trước khi Lưu Kỳ rời khỏi Tương Dương đến hiện tại, Kinh Châu dường như ngày càng khó thất bại, mỗi lần ông ta cho rằng Kinh Châu lâm vào nguy nan, thì Kinh Châu đều có thể biến nguy thành an, làm cho thế lực của Kinh Châu ngày càng lớn.
Điểm này Tào Tháo suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải, thế lực Kinh Châu khuếch trương thuận lợi khiến cho ông ta ghen tị.
- Chủ công, hiện giờ Hán Trung đã rơi vào tay Kinh Châu, Thượng Dung nguy ở sớm tối, kính xin chủ công sớm quyết định.
Quách Gia rốt cuộc ngồi không yên vẻ mặt nghiêm trọng đứng lên nói.
- Ồ?
Tào Tháo nhíu nhíu mày, tuy Kinh Châu đã đánh chiếm Hán Trung, hơn nữa binh mã Lương Châu cũng muốn tấn công Thượng Dung, nhưng Thượng Dung vẫn chưa lâm vào tình cảnh nguy ở sớm tối, Tào Nhân, Tào Thuần còn có hơn một vạn quân dưới trướng vẫn đóng tại Thượng Dung, chống trả với tiến công Lương Châu là không thành vấn đề.
- Chủ công, Kinh Châu sớm muốn đánh chiếm Thượng Dung rồi, chẳng qua chỉ vì không nghĩ muốn đối chiến quyết liệt cùng chủ công quá sớm nên mới kéo ngày hôm nay. Hiện nay, binh lực của chủ công chủ yếu tập trung nơi này, binh mã tinh nhuệ dưới trướng lại bị Viên Thiệu kiềm chế, mà Kinh Châu lúc này đã có thế lực lớn, bất kể là tương lai muốn đánh chiếm Ích Châu, hay là muốn củng cố thế lực, trận chiến ở Thượng Dung cùng Kinh Châu là chuyện vô cùng khẩn cấp.
Quách Gia hít một hơi thật sâu nói.
- Ý ngươi là…
Tào Tháo cau mày, trong mắt kinh nghi bất định.
- Chủ công, hiện tại Viên Thiệu mới là đại địch trước mắt của ngài, kết cục Kinh Châu là việc đã định, mặc kệ là chủ công muốn lui hay tiến đều không thể né tránh.
Quách Gia thở dài nói. Y biết muốn Tào Tháo hạ lệnh chủ động rút khỏi Thượng Dung là chuyện vô cùng khó, nhưng hiện giờ Tào Tháo đích xác là không thể đọ sức cùng hai đại chư hầu.
Thở ra một hơi, sắc mặt Tào Tháo có chút xám xịt, chỉ có một tên Viên Thiệu cũng đã khiến ông ốc không mang nổi mình ốc, huống chi lại thêm một Kinh Châu. Mấy ngày nay, binh mã Viên Thiệu từng bước ép sát, nếu không phải sĩ tốt dưới trướng tử chiến, chỉ sợ đại quân đã sớm sụp đổ. Nhưng dù là vậy, lương thảo đại quân cũng không thể kiên trì được bao lâu.
- Chủ công, Thượng Dung là việc khẩn cấp, nếu lúc này tướng quân Tào Nhân và Tào Thuần xảy ra chuyện, vậy Hứa Đô sẽ phát sinh nhiễu loạn.
Quách Gia tiến lên trước vội vàng nói.
- Được rồi, lệnh cho Tử Hiếu rút lui khỏi Thượng Dung.
Tào Tháo cười khổ nói, lúc này ông không có tư cách do dự.
- Vâng.
Quách Gia chắp tay xoay người bước nhanh ra ngoài.
Sau khi Quách Gia rời khỏi, Tào Tháo lại nhìn về phía bản đồ, sự tình đã quyết định, ông sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian.
Hiện giờ đã cùng Viên Thiệu cầm giữ nhau trong mười ngày, nhưng trong mười ngày này vẫn là Viên Thiệu nắm quyền chủ động, chiếm thế thượng phong, nếu không phải bản thân ông cùng tướng sĩ dưới trướng còn kiên trì, chỉ sợ này cả ông cũng cảm thấy mình không biết lượng sức, quyết chiến với Viên Thiệu.
Binh mã của ông lúc này đều tập trung tại Diên Tân, Bạch Mã bị đại quân của Viên Thiệu chặn đánh ở phía Nam Bắc, hai tòa thành Lê Dương, Bạch Mã rơi vào tay Viên Thiệu, chính vì vậy đại quân của ông lúc nào cũng có thể vượt qua Hoàng Hà đánh thẳng đến đây. Hơn nữa, toàn quân ngay cả chính ông cũng không có niềm tin đánh thắng trận này.
Ánh mắt Tào tháo tuy vẫn nhìn chăm chăm vào Diên Tân nhưng cũng không khỏi liếc nhìn phía khác, Quan Độ. Đây chính là nơi quyết chiến ông đã chọn, là nơi ông cùng nhóm người Quách Gia cùng Trình Dục thảo luận suốt mấy ngày đêm mới có thể định ra được.
- Chủ công.
Ngay lúc Tào Tháo lâm vào trầm tư, Hạ Hầu Uyên đột nhiên bước nhanh đến.
- Diệu Tài?
Tào Tháo cau mày nhìn về phía Hạ Hầu Uyên, trong mắt không có chút tức giận nào đối với việc tự tiện xông vào lều trại, ngược lại tràn ngập kinh ngạc. Hạ Hầu Uyên trước giờ chưa từng vội vàng như vậy.
- Chủ công ngài xem.
Không nhiều lời, Hạ Hầu Uyên đưa thẻ tre trong tay cho Tào Tháo, để ông xem xét.
- Gì vậy?
Tào Tháo nghi hoặc nhìn thoáng qua Hạ Hầu Uyên, thấy Hạ Hầu Uyên khẩn cấp muốn ông xem thẻ tre, lập tức mở thẻ tre ra xem, nhìn thoáng quan ông liền biến sắc.
- Thẻ tre này từ đâu đưa tới?
Tào Tháo đột nhiên ngẩng đầu vội vàng hỏi Hạ Hầu Uyên.
- Binh lính canh giữ cổng doanh trại nói là một vị thư sinh trung niên đưa thẻ tre này trình cho chủ công
Hạ Hầu Uyên thở gấp nói.
- Còn có ai xem qua thẻ tre này chưa?
Tào Tháo nghiêm giọng hỏi.
- Ngoại trừ mạt tướng không còn ai khác.
Hạ Hầu Uyên biến sắc nói.
- Vậy thì được, nhanh chóng kêu đám người Phụng Hiếu, Trọng Đức đến đậy.
Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm nói.
- Vâng.
Hạ Hầu Uyên gật đầu vội xoay người rời khỏi.
Đợi sau khi Hạ Hầu Uyên rời khỏi, Tào Tháo cầm lấy thẻ tre đối chiếu với tấm bản đồ, không ngừng khoa tay múa chân, hào quang trong mắt cũng phát sáng hơn.
- Thẻ tre đã đem đến doanh trại của Tào Tháo chưa?
Tại một thôn xóm lụp xụp cách không xa Diên Tân, Từ Thứ kinh ngạc nhìn về phía thư sinh trung niên trước mắt nói.
- Quân sư yên tâm, thẻ tre là mạt tướng tự mình đem đến tuyệt không có sai sót.
Mã Trung nghiêm túc trả lời.
- Ừ, cũng đến lúc chúng ta rời khỏi rồi.
Từ Thứ cười cười nói, lúc hắn rời khỏi Kinh Châu, Lưu Kỳ thông báo cho hắn tận lực kéo dài quyết chiến giữa Viên Thiệu và Tào Tháo, nhưng sau khi Kinh Châu lấy được Hán Trung, cũng chính là thời khắc Viên Thiệu và Tào Tháo quyết chiến.
Kinh Châu quật khởi làm cho thiên hạ chú ý đến, lúc này chỉ có trận quyết chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu mới có thể dẫn dời ánh mắt của các chư hầu trong thiên hạ.
- À?
Mã Trung kinh ngạc nhìn Từ Thứ, bọn họ đến Ký Châu là vì muốn lôi kéo nhân tài cho Kinh Châu mai sau, nhưng lúc này họ dường như vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ Lưu Kỳ giao cho.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Mã Trung, Từ Thứ lắc đầu không nói gì, nên làm đã làm, còn lại phải xem xem tướng lĩnh dưới trướng Viên Thiệu sẽ lựa chọn như thế nào.
Hơn nữa hắn như vậy chính là âm thầm trợ giúp Tào Tháo, vậy Viên Thiệu binh bại chỉ là chuyện sớm muộn, bọn họ nếu tiếp tục lưu lại Ký Châu rất có thể bị tai bay vạ gió.
- Vâng.
Lúc này Mã Trung cũng nhận ra mình thất thố, vội kiềm chế tâm tình của mình, khom người nhận lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận