Tam Quốc Tranh Phong

Chương 624

- Ồ, không biết tướng quân có đề nghị thế nào?
Pháp Chính nhíu mày nói, tuy hắn cũng muốn lập công nhưng lại không thể không cẩn thận làm việc.
Phất tay để cho thám báo lui ra, Trương Cáp nói nhỏ với Pháp Chính:
- Ta dẫn Tào Hồng vào trong thành, ở trong thành bố trí mai phục tiêu diệt toàn bộ Hổ báo kỵ.
- Cái gì?
Pháp Chính sợ hãi, nếu để Hổ Báo kỵ vào thành thì dựa vào binh mã trong thành làm sao chống đỡ được, tuy nhiên khi nghĩ tới tên nỏ đang được vận chuyển tới, Pháp Chính cũng do dự.
Tuy nhiên theo kế hoạch ban đầu thì kế hoạch này có chút mạo hiểm, nguyên bản là bọn họ dự tính sẽ để đám người Triệu Vân truy kích phía sau, bọn họ sẽ cố thủ thành trì, ngăn trở Hổ Báo kỵ.
Cộng thêm Phi Hổ Vệ phía sau thì một số thành trị trọng yếu của Lương Châu cũng không cần lo lắng sẽ bị Hổ Báo kỵ uy hiếp, chỉ cần hai ngày, Hổ Báo kỵ không có lương thảo sẽ rất nhanh bị tan tác.
Tuy không nhất định có thể giết chết Tào Hồng nhưng cũng lập được một công lớn. Ý kiến của Trương Cáp Pháp Chính cũng có chút do dự.
- Quân sư, lần này Hổ Báo kỵ chiến bại, đám người Tử Long nhất định sẽ truy kích phía sau, với tính cách của Mã Siêu nhất định hắn sẽ tử chiến với Hổ Báo kỵ, đám người ta chỉ cần ngăn trở Hổ Báo kỵ ở ngoài cửa thành, khi đám người Tử Long đến Hổ báo kỵ có chạy đằng trời.
Trương Cáp lộ cặp mắt sáng ngời nói.
Phất tay ngắt lời của Trương Cáp, Pháp Chính cau mày suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Được lắm, cứ theo lời tướng quân mà xử lý. Tuy nhiên, đề phòng ngừa vạn nhất, ngoài cửa này thì những cửa thành khác đều phải phá hỏng, cho dù chúng ta không ngăn được Hổ Báo kỵ thì cũng muốn cùng chết với Hổ Báo kỵ.
Trong lòng Trương Cáp run lên, phá hỏng những cửa khác chẳng khác nào cùng liều với bọn chúng trong thành, Pháp Chính đúng là tàn nhẫn. Tuy nhiên nghĩ tới thế lực của Hổ Báo kỵ, Trương Cám cũng không dám mạo hiểm, gật đầu xoay người đi bố trí.
- Khởi bẩm tướng quân, Hổ Báo kỵ cách đây chưa đến một canh giờ lộ trình.
- Khởi bẩm tướng quân, Hổ báo kỵ cách đây chưa đến một khắc lộ trình.
……………….
Trên cổng thành, sau khi Pháp Chính và Trương Cáp bố trí binh mã ở cửa Tây thì vẫn ngồi trên cổng thành chờ tin tức của Hổ Báo kỵ.
- Đến rồi.
Cảm nhận được dưới thân trường thành hơi rung động, Trương Cáp đột nhiên mở mắt ra, đầy vẻ sát khí.
- Ừ!
Pháp Chính cũng gật dầu.
Ngay lập tức, cửa thành được mở rộng, hai gã tiểu tướng mặc trang phục của Tào binh cưỡi ngựa ra khỏi thành, giọng nói truyền về hướng đó.
Xa xa Tào Hồng dẫn theo hơn một vạn Hổ Báo kỵ lao nhanh tới, cách đó vài dặm có một đội kỵ binh khác đuổi theo.
- Tướng quân, phía trước chính là thành Võ Uy, chỉ cần vào thành Võ Uy thì tất cả mọi chuyện đều ổn.
Một gã phó tướng bên cạnh Tào Hồng nhìn về thành Võ uy sắc mặt vui mừng nói.
- Ừ.
Nhìn thành Võ Uy ngày càng gần, Tào Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sắc mặt vẫn âm trầm như nước, Hổ báo kỵ tổn thất quá nửa, cũng được cho là tổn thất thê thảm rồi.
Tuy đã giết được Mã Đằng, bức bách Hàn Toại nhưng Hổ Báo kỵ đã tổn thất quá nửa, hiện thực khiến trong lòng Tào Hồng đau đớn. Y là một trong những người thân của Tào THáo, cũng là một trong những thống lĩnh của Hổ Báo kỵ.
Sau khi Hứa Chử chết, y cũng được cho là một người trong chi Hổ Báo kỵ.
Hổ Báo kỵ huấn luyện rất hà khắc, y hiểu rõ, binh mã dưới trướng Tào Tháo không ít nhưng cũng chỉ có chưa tới năm vạn Hổ Báo kỵ, lúc này lại hao tổn gần một vạn người, có thể tưởng tượng được sau khi trở lại Hứa Đô, y sẽ phải chịu truy vấn như thế nào.
Quay dầu nhìn lại Mã Siêu ở phía sau, Tào Hồng cười lạnh, chỉ cần qua hôm nay, nhất định phải bầm thây Mã Siêu thành vạn đoạn.
- Tăng thêm tốc độ chạy về thành Võ Uy.
Hít vào một hơi, Tào Hồng hạ lệnh, hiện giờ quan trọng nhất là là bảo vệ tốt hơn vạn tên Hổ báo kỵ. Nếu ngay cả một vạn người này cũng bị hao tổn thì tuyệt là một đả kích lớn với thực lực của Tào Tháo.
- Vâng.
Mệnh lệnh lập tức được truyền xuống, tốc độ của Hổ báo kỵ cũng được gia tăng không ít.
- Đáng giận, tăng thêm tốc độ chặn bọn họ cho ta, quyết không thể để bọn họ chạy đến thành Võ Uy.
Mã Siêu giận dữ, tuy ngựa của Lương Châu hoàn mỹ nhưng ngựa của Hổ Báo kỵ cũng hoàn mỹ, thậm chí còn vượt qua ngựa của bọn họ một bậc, bởi vậy tuy trên đường đi không ngừng truy kích nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hổ báo kỵ lao đi.
Ở phía sau Mã Siêu vài dặm, Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ cũng lao nhanh mà đi.
- Triệu tướng quân, nơi này cách thành Võ Uy không xa, có lẽ Tào Hồng đã chạy vào trong thành Võ Uy rồi, chúng ta phải ngăn cản hắn trước khi hắn vào thành Võ Uy.
Mã Đại lộ vẻ mặt căng thẳng nói Triệu Vân, đối với binh mã Hàn Toại trong thành Võ Uy gã cũng không để tâm nhưng nếu để Hổ Báo kỵ trốn vào thành, ở trong thành cố thủ thì phen truy kích của bọn họ sẽ bị uổng phí, thù của Mã Đằng cũng không thể báo.
- Tăng thêm tốc độ.
Triệu Vân hạ lệnh.
Thành Võ Uy đã rơi vào tay Kinh Châu, Triệu Vân cũng không định nói cho Mã Đại, hơn nữa hắn cũng muốn đả thương nặng Hổ báo kỵ ở thành Võ Uy.
Muốn vào thành Võ Uy, đương nhiên Hổ Báo kỵ sẽ phải dừng ở ngoài thành một thời gian ngắn, đó chính là lúc đánh thương Hổ Báo kỵ.
Theo mệnh lệnh của Triệu Vân, Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ cũng gia tăng không ít, vội vã đi về phía thành Võ Uy.
Khi Hổ Báo kỵ sắp tới thành Võ Uy thì cửa thành đột nhiên mở rộng, một đội kỵ binh chỉ hơn mười người vọt ra, lao tới trước mặt Tào Hồng nói:
- Tào tướng quân, ta phụng chỉ chủ công tới tiếp ứng Tào tướng quân, Tào tướng quân mau mau vào thành.
Tào Hồng còn chưa kịp hỏi thì tiểu tướng cầm đầu đã mở miệng nói trước, một giọng nói Lương Châu thuần khiết lập tức loại bỏ hoài nghi trong lòng Tào Hồng.
Sau khi nói xong, gã không đợi Tào Hồng trả lời mà tiếp tục chắp tay nói:
- Đám người chúng ta đi ngăn cản bọn họ trước, Tào tướng quân chạy nhanh vào thành, Dương đại nhân và Đỗ đại nhân ở trong thành đợi đã lâu.
Nghe thấy tiểu tướng còn muốn đi ngăn cản đám người Mã Siêu, Tào Hồng sửng sốt, cảm thấy tiểu tướng trước mặt mình đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ hơn mười người lại muốn ngăn cản mấy ngàn người của Mã Siêu, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao.
Tào Hồng muốn ngăn cản nhưng lại hơi do dự, tiểu tướng trước mắt đã dẫn theo hơn mười người đi qua, Tào Hồng cũng không để ý tới sống chết của đám người tiểu tướng nữa, tuy mấy người kia không thể ngăn cản Mã Siêu nhưng cũng có thể kéo dài thời gian một lát, Hổ Báo kỵ và y cũng bớt đi một phần nguy nan.
Trong thành hẳn là Đỗ Tập và Dương Tu đã làm tốt công tác đề phòng.
Lúc này Tào Hồng không do dự nữa, tăng thêm tốc độ phóng về thành Võ Uy cách đó không xa.
Trên cổng thành chỉ có vài binh lính mặc khôi giáp Lương Châu, lúc này thấy Hổ Báo kỵ từ xa đi tới, ở phía sau lại có đám người Mã Siêu đằng đằng sát khí đuổi theo, một đám vội vã gõ cảnh báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận