Tam Quốc Tranh Phong

Chương 315

Người chưa đến nhưng tiếng nói cũng đã đến bên ngoài cửa phủ.
Trương Tùng đang tiến vào cửa cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ đang đi ra. Lưu Kỳ nhiệt tình như vậy khiến y không quen, lại nói ở trên hôn lễ hai người không nói chuyện với nhau, hiện tại là lần thứ hai hai người gặp mặt, Lưu Kỳ nhiệt tình như vậy, sao không làm cho Trương Tùng kinh ngạc chứ.
- Mạo muội tới chơi, làm phiền Đại công tử rồi.
Trương Tùng chắp tay nói với Lưu Kỳ.
- Tử Kiều tiên sinh nói gì vậy, hạ nhân không biết cấp bậc lễ nghĩa, để Tử Kiều tiên sinh đại tài như vậy đứng ngoài cửa, thật sự là thất lễ. Tử Kiều tiên sinh mời vào.
Lưu Kỳ nói xong đến trước mặt Trương Tùng, đưa tay dẫn mời Trương Tùng vào phủ.
- Đại công tử mời.
Trương Tùng càng ngày càng cảm thấy phản ứng của Lưu Kỳ thật sự ngoài dự đoán.
- Đã sớm nghe nói Tử Kiều tiên sinh là hiền tài nổi danh Ích Châu, ngày hôm qua trên hôn lễ chưa kịp trò chuyện với tiên sinh thật sự là việc đáng tiếc, vốn tưởng rằng tiên sinh đã rời khỏi, không ngờ tiên sinh vẫn còn ở đây, thật sự khiến tại hạ vui mừng quá đỗi.
Lưu Kỳ vừa đi vừa trò chuyện với Trương Tùng.
- Đại công tử quá khen rồi.
Lúc này Trương Tùng đã không còn thấy phản ứng của Lưu Kỳ kỳ lạ nữa, trong lòng lại rát cao hứng. Chẳng qua điều y thấy lạ là, thanh danh của mình khi nào thì đã truyền đến Kinh Châu, mà ngay cả chủ Kinh Châu tương lai đều biết đến mình.
- Ha ha, Tử Kiều tiên sinh nếu không vội về Ích Châu không bằng ở lại Kinh Châu thêm thời gian, Tương Dương mặc dù không có nơi cổ nào, nhưng vài nơi cảnh sắc khá đẹp, nếu Tử Kiều tiên sinh đến đây vậy thuận tiện đi thăm thú nhé.
Lưu Kỳ nói xong mời Trương Tùng vào đại điện.
Tiến vào đại điện, Trương Tùng định cùng Lưu Kỳ phân chủ thứ ngồi vào chỗ của mình, nhưng Lưu Kỳ lại kiên quyết lôi kéo Trương Tùng ngồi trên vị trí chủ vị, ở bên cạnh vị trí chủ vị chủ vị lại mang lên một cái bàn cho mình, hai người một trái một phải vừa vặn ngồi vào, còn có thị nữ đưa tới rượu và thức ăn, đặt trước hai người.
- Ha ha, Tử Kiều tiên sinh, đây là rượu của Tụ Phúc Lầu cực kỳ nổi danh ở Tương Dương, tiên sinh xem hợp khẩu vị hay không.
Lưu Kỳ chỉ vào chén rượu nói với Trương Tùng.
- Đại công tử không cần khách khí, mấy hôm rày tại hạ cũng thường xuyên đi Tụ Phúc Lầu, rượu ở đó đích thật là cực phẩm.
Trương Tùng nói.
Sau đó Lưu Kỳ lại bảo vũ cơ tiến đến, hai người vừa thưởng thức vũ cơ vừa uống rượu, liên tục kéo dài nửa canh giờ mới chấm dứt. Sau đó Lưu Kỳ mới mời Trương Tùng đến thư phòng.
- Nghe nói Tử Kiều tiên sinh rất thích đọc sách, nếu không chê, sách trong thư phòng này, tiên sinh coi trọng bản nào ta lập tức sai người sao một bản tặng cho tiên sinh.
Lưu Kỳ chỉ chỉ vào đống thẻ tre cổ xưa chồng chất. Những trúc giản này hắn thật sự là xem không vào, chỉ có lúc thời gian nhàn hạ mới tùy tiện lật xem.
- Ha ha, đa tạ ý tốt của Đại công tử, tuy rằng sách vở mặc dù rất tốt nhưng không bằng ghi nhớ trong đầu.
Trương Tùng cười cười nói.
- Ồ, nghe nói Tử Kiều tiên sinh từ nhỏ đọc đến đâu nhớ đến đó, chẳng lẽ là thật?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn Trương Tùng, hắn đối với bản lĩnh xem qua là nhớ của Trương Tùng thật sự tò mò, trên đời này thật sự có người xem qua là nhớ hay không, Lưu Kỳ cũng không rõ, tuy nhiên hắn cũng chưa từng gặp bao giờ.
- Xem qua là nhớ thì sao chứ? Cũng vô nghĩa mà thôi.
Trương Tùng thở dài nói.
- Sao? Nói vậy đến tiên sinh thực sự đã có bản lĩnh xem qua là nhớ?
Lưu Kỳ thật sự kinh ngạc.
- Không sai.
Trương Tùng gật gật đầu.
- Nghe tiên sinh nói như vậy như là không hài lòng với tài năng của mình, tiên sinh nắm quyền ở Ích Châu có ai dám vô lễ đối với tiên sinh?
Lưu Kỳ hỏi.
- Ta mặc dù là nắm quyền, nhưng chủ công không tiếp thu đề nghị của ta, lấy ý tự thủ ngay cả một Hán Trung nho nhỏ cũng không thu về, làm sao có thể sao sánh với Lưu Kinh Châu trong một đêm thu về Uyển Thành.
Trương Tùng vừa nói vừa nhìn Lưu Kỳ, âm thầm lưu ý ánh mắt của Lưu Kỳ.
Nghe Trương Tùng nói như vậy, hai mắt Lưu Kỳ tỏa sáng, Ích Châu từ khi Lưu Yên chết Trương Lỗ đã tự lập bên ngoài Ích Châu, Lưu Chương vẫn muốn thu hồi Hán Trung, bất đắc dĩ thực lực Trương Lỗ Hán Trung không kém, cục diện vẫn giằng co đến hiện tại.
- Tiên sinh ở Ích Châu không hài lòng, chỉ cần một câu của tiên sinh, ta lập tức đi bẩm báo phụ thân, về sau tiên sinh có thể ở lại Kinh Châu, sự vụ Kinh Châu tiên sinh đều có thể tham gia.
Lưu Kỳ cũng không giấu diếm, trực tiếp vẫy cành ô liu với Trương Tùng.
- Ha ha, ăn lộc của vua, làm việc cho vua, trung thành với vua, tại hạ tuy rằng bất tài nhưng cũng biết rõ đấy, vừa rồi chẳng qua là nói đùa mà thôi, Đại công tử không cần để ở trong lòng.
Trương Tùng đối với phản ứng của Lưu Kỳ cực kỳ vừa lòng, nhưng cũng không thể bởi vì câu nói đầu tiên của Lưu Kỳ đã đồng ý ở lại Kinh Châu rồi.
- Hài, vậy thì Kinh Châu mất một vị đại tài rồi.
Lưu Kỳ thở dài nói:
- Tiên sinh buồn khổ trong lòng, trong lòng tại hạ cũng có một số việc cần thỉnh giáo tiên sinh, kính xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo.
- Ây, Đại công tử mời nói.
Trương Tùng nói.
- Ôi, hiện giờ Kinh Châu thu hồi Uyển Thành, thế lực Kinh Châu coi như là đạt đến một đỉnh cao, nhưng Kinh Châu so với Tào Tháo và Viên lại kém quá xa. Hiện giờ Tào Tháo và Viên Thiệu sắp khai chiến, hai đại chư hầu thế lực rất nhanh sẽ kết hợp một chỗ, bất kể là ai có thể thủ thắng thế lực tất tăng nhiều, đến lúc đó Tương Dương ta hẳn sẽ rất nguy hiểm, trong khoảng khắc sẽ thành hủy nhân vong, kính xin tiên sinh chỉ giáo ta.
Lưu Kỳ cười khổ một tiếng nói.
- Sự việc liên quan sinh tử tồn vong Kinh Châu, một ngoại nhân như ta cũng không thể tùy tiện nói, kính xin Đại công tử thứ lỗi.
Trương Tùng lắc đầu nói.
- Tiên sinh cứ việc nói là được, tại hạ sẽ không tiết lộ đấy, mặc kệ kết quả như thế nào cũng sẽ không oán giận tiên sinh.
Lưu Kỳ chờ mong nhìn Trương Tùng nói.
Trương Tùng tuy rằng bởi vì tư thông kẻ thù bên ngoài bị Lưu Chương chém giết, đương thời cũng chân tài thực học, bằng không cũng sẽ không đảm nhiệm chức Biệt Giá Ích Châu.
Thâu tóm Ích Châu công đầu thuộc về Trương Tùng, nếu không bản đồ của Trương Tùng, Lưu Bị cũng không khả năng thuận lợi thâu tóm Ích Châu như thế. Ích Châu địa thế hiểm yếu, hơn nữa thành trì phần lớn xây dựng ở nơi hiểm yếu, theo thành mà thủ mặc dù là Lưu Bị có ít ỏi mười vạn binh mã, cũng không khả năng trong thời gian ngắn thâu tóm Ích Châu.
Bản đồ của Trương Tùng không chỉ bao hàm địa hình sông núi Ích Châu, hơn nữa còn có hình hình quân bị Ích Châu, tình hình mỗi một thành trì trên cơ bản đều ghi chú rõ ở trên bản đồ, có thể nói là Lưu Bị đèn sáng chỉ đường tiến vào Ích Châu.
Đáng tiếc về sau Trương Tùng trở lại Ích Châu, sự việc bị tiết lộ cả nhà Trương Tùng đều bị Lưu Chương chém chết, khiến cho công thần Ích Châu bị chết non, nếu không trong lịch sử Thục quốc chỉ sợ lại sẽ xuất hiện một danh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận