Tam Quốc Tranh Phong

Chương 61

Hàn Huyền nhìn Dương Linh nói:
- Người nha của mấy người chúng ta giao cả cho ngươi, đại tới khi trong thành đại loạn ngươi nhân cơ hội cứu người nhà chúng ta ra.
Dương Linh biết chuyện nghiêm trọng, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Đại nhân yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu phu nhân và mấy vị công tử ra.
Hàn Huyền gật gật đầu, Dương Linh dẫn theo mấy người rời đi. Bọn họ muốn đi triệu tập nhân thủ, bởi dựa vào vài người bọn họ thực không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mấy người kia nhất định có điệu và chức quan nhất định trong quân.
Hàn Huyền quay đầu nhìn về phía Hoàng Trung nói:
- Cửa thành xin phiền tướng quân.
Hoàn Trung tay cầm đại đao, lưng vác Hoàng Dương Cung nói:
- Yên tâm, ta muốn xem trong thành Lâm Tương ai có thể ngăn cản ta.
Nhiệm vụ của Hoàng Trung chính là mở cửa thành nghênh đón đại quân Lưu Kỳ vào thành, sau đó trợ giúp đại quân Lưu Kỳ đánh tan Trương tiện.
Khi Hoàng Trung rời đi, trong viên chỉ còn lại không tới mười người, Hàn Huyền nhìn mọi người nói:
- Chúng ta ở nơi này chờ tin tức.
Nói xong bọn họ ngồi xuống nhắm mắt lẳng lặng chờ đợi.
Trong phủ Thái Thú, Trương Tiện cũng điều binh khiển tướng, từng đội từng đội binh mã rời khỏi khu vực phòng ban đầu, tụ tập về phía cửa thành bắc. Nửa canh giờ ngắn ngủn gần một vạn nhân mã được điều đến gần cửa thành bắc mai phục, chờ đợi địch nhân.
Trương Tiện nhìn từng đội từng đội binh mã rời đi, dáng tươi cười trên mặt càng lúc càng tăng. Đã nhiều năm nay y tuy là Thái Thú Trương Sa nhưng đám người Hoàng Trung, Hàn Huyền từ trước tới nay vẫn luôn đối nghịch với y, qua đêm nay những kẻ đối nghịch với y sẽ không còn nữa, y sao có thể không vui cho được.
Một gã tướng lãnh có chút lo lắng nói:
- Thái Thú đại nhân, điều động binh mã chỗ khác tới cửa thành bắc có thể xảy ra chuyện không may hay không?
Trương Tiện lướt nhìn gã tướng lãnh này, đây chính là tướng lĩnh thân tín của y, cho nên không giấu diếm nói:
- Không sao, Lưu Kỳ ngoài thành khong biết chúng ta điều động binh mã, huống hồ người của chúng ta vẫn luôn giám sát đại doanh Lưu Kỳ, chỉ cần y có động tĩnh gì sẽ báo cáo lại ta. Hiện tại đại quân của Lưu Kỳ vẫn ở trong doanh.
Trương Dịch tiến lên hưng phấn nói:
- Phụ thân, chuyện đêm nay quan hệ trong đại, hài nhi cũng muốn đi cùng.
Trương Tiện liếc nhìn Trương Dịch, tự nhiên nhìn thấu mục đích của Trương Dịch, cười cười nói:
- Đã như vậy, ngươi hãy tuyển chọn một nghìn binh mã cùng đi.
Trương dịch là trưởng tử của y, tự nhiên hi vọng y có thể gia tăng kinh nghiệm.
- Đa tạ phụ thân, hài nhi nhất định sẽ không để phụ thân thất vọng.
Trương Dịch vui vẻ nói.
Trương Dịch gần đầu dẫn theo đám tướng lĩnh còn lại đi về phía cửa thành bắc, không tận mắt chứng kiến đám người Hoàng Trung bỏ mình y không yên tâm.
Trương Tiện đi lên thành lâu cửa bắc, nhìn đại doanh ngoài thành đèn đuốc đã tắt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Xoay người nhìn thành lâu trong bóng đêm như mực, cười cười. Đây chính là nghĩa địa chôn vùi đám người Hoàng Trung.
Không biết Trương Lăng xuất hiện bên cạnh Trương Tiện từ khi nào, lúc này nói ra lo lắng của mình:
- Đại nhân, nếu như diệt trừ đám người bọn họ, chúng ta dựa vào cái gì để đối phó với đại quân ngoài thành.
Sắc mặt Trương Tiện không chút lo lắng:
- Không sao, đến lúc đó bọn chúng không cần đánh sẽ tự tan.
Trương Lăng nói ra lo lắng của mình, còn Trương Tiện trả lời thế nào y không hề để ý, y chỉ cần nhắc nhở mà thôi, về phần nên làm thế nào là chuyện của Trương Tiện không liên quan tới y. Nghe Trương Tiện nói xong, Trương Lăng lại vô thanh vô tức biến mất.
Tô Phi im lặng nằm sấp tại chỗ u tối dưới thành, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng người lờ mờ trên đầu, ở bên cạnh y còn có hai nghìn người cùng nằm sấp trong bóng đêm không nhúc nhích. Hai nghìn người này đều không phải Cẩm Phàm Tặc cùng nhau chiến đấu với y, mà là hai nghìn người Từ Thứ lấy ra từ đại quân nam chinh phân cho y.
Đêm nay y phải dẫn theo hai nghìn người này cùng nhau hoàn thanh nhiệm vụ Từ Thứ giao cho, Ngô Hùng ở bên nhìn Tô Phi ánh mắt lóe sáng, trước khi xuất chinh Cam Ninh đã nói với bọn họ muốn dùng công trạng lần này làm lễ vật nương nhờ Lưu Kỳ, Ngô Hùng nghe Cam Ninh nói xong mới bừng tĩnh. Dựa theo tính cách cao ngạo của đại ca sao có thể không công trạng dẫn bọn họ nương nhờ Lưu Kỳ.
Nhìn bóng người đi tới đi lui trên tường thành, và bóng đêm càng lúc càng chìm sâu, Ngô Hùng âm thầm quyết định. Nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, để lấy thể diện cho đại ca.
Hai nghìn người phía sau Ngô Hùng, ai lấy đều mang theo đủ loại vũ khí, đây là Ngô Hùng tỉ mỉ chuẩn bị, cũng là điểm mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Trên ngọn núi cao ngoài thành Lâm Tương, đại trướng của Từ Thứ cắm ở nơi này, từ nơi này có thể quan sát toàn bộ tình hình thành Lâm Tương. Từ Thứ tự nhiên biết trận chiến này rất quan trọng đối với Lưu Kỳ, trận chiến này không chỉ là trận chiến đầu tiên của Lưu Kỳ mà cũng là trận chiến đầu tiên của y. Nó không chỉ liên quan tới tiền đồ vận mệnh của Lưu Kỳ, mà còn liện quan tới tương lai của y.
Làm một mưu sĩ có thể hoàn toàn dựa vào phán đoán của mình chỉ huy một trận chiến thực sự xa xỉ đến cỡ nào.
Còn Lưu Kỳ có thể giao toàn bộ trận chiến quan trọng này cho y toàn quyền chỉ huy, vậy cần quyết tâm tới cỡ nào. Từ Thứ lúc này mới chính thức một lòng cống hiến vì Lưu Kỳ. Phải nói là trước đó lợi dụng Lưu Kỳ, trong lúc hợp tác tạo thành tri kỷ, nhưng hiện tại Lưu Kỳ và y không chỉ là tri kỷ mà là y phải trợ giúp mới đúng.
Trận chiến này y không chỉ muốn thắng lợi, y thực sự muốn thắng lợi một cách áp đảo. Vì trận chiến tranh này y phải tiêu hao vô số tâm huyết, mỗi một chi tiết bố trí y đều phải ngày đêm lo lắng.
Y muốn người trong thiên hạ đều biết đến Lưu Kỳ, đều biết đến Từ Thứ y.
- Tiên sinh, canh ba đã tới.
Một gã quân sĩ chạy tới trước mặt Từ Thứ thấp giọng nói.
- Đã tới chưa?
Từ Thứ trầm giọng nói. Từ Thứ ngẩng đầu nhìn sắc trời, tối nay không trăng không sao, bốn phía đen như mực.
- Đốt lửa đi.
Từ Thứ hạ lệnh cho quân sĩ bắt đầu một trận giết chóc.
- Rõ.
Quân sĩ cung kính đáp ứng, sau đó lui xuống.
Từ Thứ lẳng lặng nhìn phương hướng quân sĩ biến mất, im lặng không nói gì, trách nhiệm đổ lên người Từ Thứ trái lại Từ Thứ vẫn bình tĩnh như không, sắc mắt bình thản không chút sợ hãi.
Ầm!
Giống như núi lửa phun trào, ngọn lửa mãnh liệt đột nhiên dâng lên, trong đêm tối đen ngòm phát ra tia sáng dị thường, dựa vào ánh sáng ngọn lửa có thể nhìn rõ xung quanh có mấy chục đống cỏ khô cao ngất được tẩm dầu hỏa bên ngoài.
Ngọn lửa xen lẫn khói đen truyền thật xa trong đêm tối tróng trải, cho dù thành Lâm Tương cách xa vài dặm cũng có thể cảm giác được. Ngay sau đó từng đống cỏ khô bị đốt cháy, mấy chục đống lửa giống như núi lửa nhỏ hợp thành một con hỏa long thật dài, cái này ngay cả người trong ngõ ngách thành Lâm Tương cũng có thể thấy rõ.
Từ Thứ nhìn hỏa long trước mắt bốc cháy hừng hực, ý chí chiến đấu trong lòng thoáng chốc bốc lên, xoay người ánh mắt lóe sáng nhìn về phía thành Lâm Tương phía xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận