Tam Quốc Tranh Phong

Chương 162

Đại Kiều và Tiểu Kiều được sắp xếp trên chiến thuyền của Lưu Kỳ, ở đây ba người cũng không có gì phản đối. Từ Giang Hạ ngược dòng trở về Tương Dương tốc độ không quá nhanh, hành trình ít nhất cũng mất hơn mười ngày, trên đường đi nếu gặp thời tiết xấu còn phải cập bến nghỉ ngơi hồi phục, có hai người Đại Kiều, Tiểu Kiều làm bạn vì thế trên đường đi Lưu Kỳ cũng không cảm giác quá tĩnh mịch. Mà hai người Đại Kiều, Tiểu Kiều ở chung cùng Lưu Kỳ vài ngày cũng có hiểu biết nhất định đối với nhân phẩm của Lưu Kỳ, bởi vậy hai nàng cũng không có kiến nghị gì.
Lưu Kỳ lúc này nằm trên sập nhỏ ở trên đầu thuyền thưởng thức rượu ngon đồ ăn ngon, ngắm Đại Kiều đánh đàn. Đại Kiều, Tiểu Kiều không chỉ dung mạo khuynh nước khuynh thành hơn nữa hai người bình thường luôn lấy ca múa để giết thời gian, vì thế hai nàng rất giỏi ca múa.
Lưu Kỳ vừa nằm trên sập vừa uống rượu, vừa nghe Đại Kiều gảy đan, tiếng đan du dương khiến thần thái Lưu Kỳ vô cùng thoải mái tưởng chừng như không còn cảm giác căng thẳng khi ở Giang Hạ.
Tiểu Kiều ngồi bên nhìn bộ dáng Lưu Kỳ như vậy, khẽ cười nói:
- Tỷ tỷ ta đàn thế nào?
Lưu Kỳ tùy ý đáp:
- Rất dễ nghe.
Kỳ thực Lưu Kỳ không hiểu nhiều về âm luật, chỉ là cảm thấy Đại Kiều đàn rất êm tai, về phần vì sao dễ nghe hắn không thể nói lên được. Lưu Kỳ lúc này nhắm nghiền hai mắt, để hồn phiêu đãng bên ngoài.
Nghe thấy Lưu Kỳ tùy ý trả lời, Tiểu Kiều có chút không vui, nàng chúm miệng nhỏ nói:
- Tỷ tỷ đàn tuyệt vời như thế, ngươi không có câu nào dễ nghe để miêu tả sao?
Nói xong hồi lâu cũng không thấy Lưu Kỳ đáp lại, Tiểu Kiều hăm hở đi tới bên cạnh Lưu Kỳ, cúi đầu liền thấy Lưu Kỳ đã ngủ say, lúc này vừa tức giận lại vừa buồn cười. Từ xưa đến nay dung mạo hai tỷ muội nàng không ai dám nói không đẹp, thế nhưng người trước mặt đi theo làm bạn với hai nàng lại đang ngủ say, đây thực sự là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Mà thấy Lưu Kỳ ngủ giống như đứa trẻ nhỏ khiến Tiểu Kiều không khỏi che miệng cười.
Tiếng đàn vừa ngưng Đại Kiều ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tiểu Kiều ở bên dáng vẻ sửng sờ nàng không có chút ngạc nhiên, đứng dậy đi tới liền thấy Tiểu Kiều đang chằm chằm nhìn Lưu Kỳ, Đại Kiều cười cười khẽ đưa tay vỗ nhẹ đầu Tiểu Kiều. Tiểu Kiều đang ngây ngẩn thoáng chốc tỉnh lại định la lớn, liền thấy Đại Kiều kéo tay nàng sang một bên.
Thấy Đại Kiều, Tiểu Kiều nhẹ nhàng thở phào liếc mắt trách cứ Đại Kiều một cái, nàng đung đưa bàn tay Đại Kiều nói:
- Tỷ tỷ làm gì vậy?
Đại Kiều cười cười không nói gì, kéo Tiểu Kiều đi vào khoang thuyền.
. . . . .
Hoàn toàn trái ngược với sự an nhàn của Lưu Kỳ, Từ Thứ lúc này tinh thần vô cùng căng thẳng. Sau lần trước đánh bại Chu Du, Chu Du rốt cuộc đề cao cảnh giác, lấy ra thực học đối phó với Từ Thứ, đối mặt với Chu Du công kích Từ Thứ cũng sử dụng toàn thân tài năng phá giải hết kế sách này đến kế sách khác của Chu Du, hai người vào lúc này không ai dám buông lỏng.
Đối với Chu Du, Từ Thứ đã sớm nghe nói nhưng khi trực tiếp giao đấu, Từ Thứ mới cảm giác được tài năng của Chu Du quả thực không phải lời đồn, hiện tại cách ngày Chu Du thất bại năm ngày, Chu Du cũng không đánh hạ hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả, nhưng Từ Thứ cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Mới đầu Chu Du ra kế Từ Thứ phá giải, sau biến thành tình thế người ra kế kẻ phá giải. Thậm chí có lúc cả hai người cùng lúc ra kế cùng lúc phá giải, vào lúc này tự nhiên hao tổn binh mã. Binh mã huyện Tu Thủy đã phải bổ sung ba lượt còn binh mã huyện Ngả bổ sung hai lượt, trái ngược với hoàn cảnh của Từ Thứ việc bổ sung binh mã đối với Chu Du có thể nói thoải mái hơn nhiều, dù sao đây cũng là Giang Đông, đương nhiên có thể tùy thời tăng cường, thậm chí khí giới công thành cũng có thể tùy thời điều động tới.
Chỉ là Chu Du cũng không điều động quá nhiều khí giới công thành, đối phó với người như Từ Thứ cho dù sử dụng khí giới công thành chiếm lại huyện Tu Thủy thì Giang Đông cũng tổn thất thảm trọng, bởi vậy Chu Du và Từ Thứ cũng có thể giảm thiếu được việc hai quân chính diện giao phong.
Kế sách liên tục thi triển khiến tinh thần hai người không dám buông lỏng, chỉ một chi tiết nhỏ không chú ý chắc chắn sẽ bị đối phương thừa cơ lạm dụng. Hai người giao phong tự nhiên không dùng kế kích tướng đơn giản, hai người từ nhỏ đã sớm học và ứng dụng binh mã, trong kế sách thông thường có rất nhiều ứng dụng binh pháp, ý niệm trong đầu hai người chính là mệnh lệnh khiến binh mã vùng dậy tái khởi chiến sự.
Trong huyện phủ huyện Tu Thủy, mấy viên tướng lãnh Trường Sa đã tụ tập hơn phân nữa, cho dù là Dương Linh ở huyện Du cũng được điều động tới đây, toàn bộ công việc ở huyện Du bàn giao lại cho Thái Thú Trường Sa - Hàn Huyền xử lý, về việc bổ nhiệm Hàn Huyền đã sớm truyền đạt xuống dưới nhưng Hàn Huyền vẫn một mực lấy Từ Thứ đứng đầu nghiễm nhiên quy phục Lưu Kỳ.
Trong khoảng thời gian năm ngày, binh mã Giang Đông tựa hồ đã hết kiên nhẫn, hai ngày gần đây binh mã Giang Đông thường xuyên điều động mà ngay cả đầu thạch xa bình thường không dùng đến cũng được vận chuyển tới hơn mười cái, đầu thạch xa như vậy nếu mang tới bên ngoài huyện Tu Thủy, chỉ cần vài cái là cỏ thể đủ đánh tan sĩ tốt trấn thủ trên tường thành,thậm chí còn có thể phá tan một góc tường thành huyện Tu Thủy.
Đối với Chu Du, Từ Thứ tự nhiên đã có chút hiểu biết. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ Chu Du chắc chắn sẽ không mạnh mẽ công thành, nhưng nếu thực sự không còn biện pháp Chu Du sẽ trực tiếp mệnh lệnh đại quân công thành, hiện tại Chu Du vẫn chưa tiến hơn một bước, nhưng đã thể hiện rõ dấu hiệu công thành mãnh liệt, điều này nói rõ Giang Đôg đã xảy ra chuyện gì đó khiến y không thể không công thành.
Từ Thứ rất nhanh nắm bắt được tin tức Giang Đông: Lưu Kỳ cướp thê tử của Tôn Sách, Chu Du thuận lợi trở về Kinh Châu, hơn nữa gần như tiêu diệt toàn bộ đại quân truy đuổi việc này đã làm chấn động toàn bộ Giang Đông. Chuyện này cũng khiến Từ Thứ vô cùng bộ phục sự cơ trí và quyết đoán của Lưu Kỳ, chỉ là ngay sau đó Từ Thứ nghe được một tin tức khác, đó chính là Ngô Hầu Tôn Sách muốn tập kết mười vạn đại quân quy mô tấn công Kinh Châu báo thù rửa hận.
Nghe được tin này Từ Thứ đã hiểu vì sao Chu Du lại khẩn trương công thành như thế, Giang Đông ý định tấn công Kinh Châu đã ấp ủ hơn mười năm nay, trong vòng mười năm này Giang Đông thường xuyên tiến công Kinh Châu nhưng không một lần công phá thành công, lần này Ngô Hầu Tôn Sách tập kết hơn mười vạn đại quân cơ hồ điều động hơn phân nửa binh mã Giang Đông, trận đại chiến này liên quan đến vận mệnh Giang Đông khiến Chu Du không cấp bách sao được.
Thoáng liếc nhìn mọi người trên đại sảnh, Từ Thứ nhìn về phía Mã Lương nói:
- Giang Đông có tin tức gì không?
Mã Lương lúc này tuy một thân nho bào, nhưng không thể che dấu được sát khí lạnh như băng trên người y, mấy ngày nay Từ Thứ và Chu Du giao chiến, việc điều động binh mã xảy ra rất thường xuyên, bản thân y cũng từ huyện Ngả được điều động tới huyện Tu Thủy hai lần để hiệp trợ Từ Thứ. Nghe được Từ Thứ nói, Mã Lương tiến lên phía trước nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận