Tam Quốc Tranh Phong

Chương 625

Tiếng chuông cảnh báo vang lên, từng tên lính đang mặc khôi giáp đi lên thành lâu, Tào Hồng cảm nhận được không khí khẩn trương trên cổng thành. Quay đầu nhìn về đám người Mã Siêu rồi thúc ngựa vọt vào cửa thành.
Khi Tào Hồng dẫn theo binh lính vọt vào cửa thành, một gã binh lính nhanh chóng thông báo tin tức cho Pháp Chính ở cách đó không xa.
Pháp Chính nghiêm mặt, quay đầu phất tay với đám binh lính ở phía sau. Đám binh lính lập tức tránh ra, không bao lâu sau có tiếng trống dồn dập vang vọng khắp thành trì, tiếng trống to hơn rất nhiều lần so với trước khi Tào Hồng vào thành.
Tiếng trống vang lên, trong khoảnh khắp lập tức vang khắp thành Võ Uy.
Cách cổng thành không xa, Trương Cáp đứng lên, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, khi tiếng trống vang lên hắn ôm lấy cây giáo dài bên cạnh, tung mình lên ngừa phóng đi, mấy trăm thân binh phía sau cũng đi theo phía sau.
…………..
- Không tốt, Hổ báo kỵ vào thành.
Nhìn thấy Tào Hồng vào thành, Hổ Báo kỵ cũng đi theo phía sau, trong lòng Mã Siêu cả kinh, trong lòng không tự chủ được sinh ra một chút bi thương, chẳng lẽ hôm nay ông trời nhất định để cho kẻ thù giết cha của hắn trốn thoát.
Aaaa!
Mã Siêu trơ mắt nhìn Tào Hồng trốn thoát, tức giận gầm lên, trường kích trong tay xẹt qua lưng ngựa, trên lưng ngựa lập tức lộ ra vết thương máu chảy đầm đìa.
Hí…
Ngựa bị đau liền hí lên, tốc độ đột nhiên tăng lên, phóng về phía trước bỏ lại mấy ngàn binh lính ở phía sau, giống như một cái bóng bay nhanh về phía Hổ Báo kỵ.
- Tướng quân?
Phía sau Mã Siêu có vài tiếng kinh hô vang lên, con ngựa này là con ngựa mà Mã Siêu yêu thích nhất, bọn họ đều biết Mã Siêu coi trọng con ngựa này như thế nào, hắn chưa bao giờ đánh nó, không ngờ hôn này lại chém bị thương ngựa.
Mã Siêu dường như không nghe thấy tiếng kinh hô phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm Hổ báo kỵ trước mắt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Hổ Báo kỵ.
Tuy nhiên vào lúc này, hơn mười người thúc ngựa chạy vội tới, dương như sợ hãi sự hung hãn của Mã Siêu, từ xa đã chắp tay nói vơí Mã Siêu:
- Thiếu tướng quân, thành Võ Uy đã bị Kinh Châu khống chế, lần này Tào Hồng vào thành giống như bắt rùa trong hũ, có thể giết Tào Hồng để báo thù cho lệnh tôn hay không còn cần phải xem chính tướng quân.
- Hả?
Mã Siêu vốn định giết chết mấy người trước mặt, nhưng khi nghe tiểu tướng nói vậy thì trong lòng kinh ngạc không hiểu, thành Võ Uy đã rơi vào trong tay Kinh Châu?
Nhìn bộ dạng người trước mặt không giống như nói láo, ánh mắt Mã Siêu sáng lên như đang cân nhắc xem lời tiểu tướng nói có đáng tin hay không.
Tùng tùng tùng... ...
Đúng vào lúc này tiếng trống trận ở thành Võ Uy đột nhiên biến đổi, tràn đầy sát khí, Mã Siêu ngẩng đầu nhìn lên thành thì thấy binh lính trên cổng thành đang cầm cung tiễn bắn vào bên trong tường thành, cùng với đó là tiếng hét đầy trời.
Bên trong thành bùng nổ chiến đấu kịch liệt khiến cho Mã Siêu vốn đang nghi ngờ cũng không do dự nữa, chắp tay với mấy người rồi tiếp tục phóng về cửa thành.
Hổ Báo kỵ đã có hơn phân nữa binh lính vọt vào thành, binh lính còn ở ngoài cửa thành còn chưa đến hai ngàn người, bên trong thành đột nhiên vang lên tiếng hét ho khiến cho Hổ Báo kỵ còn chưa vọt vào thành bống loạn cả lên.
Hổ Báo kỵ đi phía trước nhất vốn đang lao nhanh vào trong cổng thành nhưng đột nhiên dừng lại khiến cho những binh lính Hổ Báo kỵ đang lao nhanh đụng vào nhau, bất kể là Hổ Báo kỵ ngoài cửa thành hay Hổ Báo kỵ trong cửa thành đều trở nên hỗn loạn, không còn uy thế như vừa rồi nữa.
- Bao vây cửa thành cho ta, không được để cho môt người nào chạy thoát.
Nhìn thấy Hổ Báo kỵ đại loạn, Mã Siêu vui mừng quát lớn binh lính phía sau, lúc này binh lính Lương Châu lập tức phân tán ra bao vây Hổ Báo Kỵ ngoài cửa thành.
…………………..
Sau khi gặp Mã Siêu, tiểu tướng cũng không ngừng lại mà lại dẫn theo hơn mười người lao nhanh, một lát sau lại có một đội kỵ binh hiện ra trong mắt của tiểu tướng.
Báo cho Mã Siêu biết chẳng qua chỉ là thuận tiện, mục đích của gã là ở đây. Tiểu tướng thúc ngựa xông tới.
- Hả?
Đám người Triệu Vân đang lao nhanh về phía trước thì phát hiện đoàn người của tiểu tướng. Tiểu tướng này là một thân binh bên cạnh Trương Cáp, nói lưu loát giọng của Lương Châu, trên đường đi gã giới thiệu không ít địa thế và phong cảnh của Lương Châu, bởi vậy Triệu Vân và Vương Nghị đều biết người này.
- Tướng quân, thành Võ Uy đã bị Trương tướng quân và quân sư đánh hạ, hiện tại tướng quân đã dụ Tào Hồng vào trong thành để toàn diệt Hổ báo kỵ.
Không đợi hai người tiến đến, giọng nói của tiểu tướng đã vang lên. Trong lòng của hai người Triệu Vân đều cả kinh, thực lực của Hổ Báo kỵ không kém. Để Hổ báo kỵ vào trong thành, chỉ một sai lầm nhỏ binh mã trong thành cũng có thể bị Hổ báo kỵ tách ra, vậy sẽ gặp nguy hiểm.
- Trước khi ngươi tới quân sư có dặn dò gì không?
Triệu Vân nhìn tiểu tướng nói.
- Quân sư muốn hai vị tướng quân có thể có một người vào cửa thành phòng bị Hổ báo kỵ, một một người khác cùng với Mã tướng quân ngăn cản đường lui của Hổ báo kỵ.
Tiểu tướng nói ngay.
- Được rồi, ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta sẽ tới ngay.
Triệu Vân nói xong nhìn về phía Vương Nghị nói:
- Vương tướng quân, lần này do Phi Long Vệ tiến vào trong thành phòng bị Hổ báo kỵ, kính xin Vương tướng quân ở bên ngoài tiếp ứng.
- Được, cứ theo ý của Triệu tướng quân.
Vương Nghị cũng không chối từ, dẫn theo Phi Hổ Vệ đi về thành Võ Uy.
- Em họ của Mã Siêu tướng quân ở phía sau, ngươi ở đây cùng hắn đi tới thành Võ Uy.
Triệu Vân phân phó một thân binh bên cạnh rồi cùng tiểu tướng đi về thành Võ Uy.
………………….
- Đáng giận.
Trong thành Võ Uy, nhìn đường phía trước đã bị phá hỏng, Tào Hồng rống giận, hai vạn Hổ báo kỵ bị Mã Siêu và Kinh Châu liên hợp đánh bị thương nặng, y vất vả lắm mới dẫn theo mười ngàn người chạy ra, không ngờ lại trúng mai phục ở đây.
Đường vào cửa thành rất rộng mở, bốn phương đều rất thông suốt, lúc này lại bị chặn đến sít sao, chỉ còn lại một đường nhỏ hẹp như một con ngõ nhỏ.
Mà hai bên lại có vô số cung tiễn thủ, từ trên cao bắn xuống thì có lực sát thương trí mạng với Hổ báo kỵ.
Những xe vận chuyển lương thực vốn nằm rải rác trên đường phố lúc này lại bị bắn lửa xuống đốt cháy, khiến cho ngựa bất an lồng chạy khắp nơi, tiếng hí ngựa vang lên không ngừng.
Lúc này Tào Hồng bắt đầu hận Hàn Toại, nếu lúc này Hàn Toại xuất hiện trước mặt y, y nhất định sẽ không do dự chém chết Hàn Toại.
Không ngờ Kinh Châu lại đánh hạ thành Võ Uy, Hàn Toại thật đáng chết. Hơn nữa cũng không hề có tin tức nào truyền ra, càng làm cho y tức giận.
- Trương tướng quân, ngươi muốn khai chiên với thừa tướng hay sao?
Tào Hồng nhìn về phía Trương Cáp, giận dữ hét lên.
- Ha ha, Hổ báo kỵ là tinh nhuệ ít có dưới tay Tào Tháo, làm tổn thất hai vạn là thời cơ hiếm có, hơn nữa lúc này có thể giết chết ngươi, làm sao ta có thể bỏ qua.
Trương Cáp lắc đầu, trên mặt lộ vẻ lạnh như băng. Tuy thế lực của Kinh Châu kém Tào Tháo, nhưng lúc này Tào Tháo người thì kiệt sức, ngựa thì hết hơi, nếu muốn khai chiến với Kinh Châu e là chưa đủ lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận