Tam Quốc Tranh Phong

Chương 468

- Vậy thì ngươi lên xe đi cùng ta.
Lưu Kỳ đứng lên nâng Tưởng Uyển dậy, gật gật đầu với Gia Cát Lượng rồi kéo Tưởng Uyển ra ngoài, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trèo lên xe ngựa.
Gia Cát Lượng cũng hết sức vui sướng, lúc này không cần truyền bá toàn bộ Tương Dương cũng sẽ biết việc này, những nhân tài đang ẩn thân quan sát ắt có thể đi ra rồi.
Từ Châu.
Lúc này Từ Châu đã bị Tào Tháo chiếm cứ, mà Lưu Bị bởi vì binh bị cũng không biết đã chạy trốn nơi nào rồi.
- Vân Trường, hiện giờ bên cạnh ngươi chỉ còn vẻn vạn mấy trăm sĩ tốt, còn phải hộ tống vợ con Lưu Bị, không thể chạy thoát được, tốt nhất xuống ngựa nhận đầu hàng thì sẽ bảo toàn tính mạng của ngươi.
Trên một ngọn đồi nhỏ, Quan Vũ mang theo mấy trăm tàn binh chống cự lại binh Tào, mà ở giữa mấy trăm binh Tào đó chính là vợ con của Lưu Bị.
- Hừ, đừng tỏ ra miệng lưỡi lợi hại, ngươi có thể tấn công lên đây được mới tính.
Trên đồi nhỏ Quan Vũ tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao lạnh lùng nhìn Vu Cấm dưới chân núi. Sở dĩ y bị bại cũng bởi Vu Cấm này, hiện tại binh bại bị vây tại đây chỉ còn vài trăm người trước mặt có thể cố thủ trên ngọn đồi, mà tứ phía đã bị binh mã Tào Tháo bao vậy, muốn phá vây là điều không thể.
- Vân Trường, khi biết vũ dũng cá nhân trong đại quân căn bản cũng chẳng có tác dụng gì mấy, nếu không phải ta không tiếc giá nào lệnh sĩ tốt cường công, mấy trăm người của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu chứ. Ngươi không suy xét cho bản thân thì cũng nên suy xét cho vợ con Lưu Bị, chẳng lẽ ngươi tính để mình và họ chết cùng nhau hay sao?
Vu Cấm tay cầm trường kiếm, nhìn Quan Vũ trên ngọn đồi mà lòng hết sức khâm phục. Quan Vũ chỉ dựa vào mấy trăm người có thể bảo vệ ngọn đồi được thời gian dài như thế, thật sự khiến gã kinh ngạc. Gã đã vài lần hạ mệnh lệnh, tuy nhiên mỗi một lần đều bị Quan Vũ đánh bật trở lại.
Nếu cường công, tuy rằng có thể đánh hạ được ngọn đồi, nhưng cái giá phải trả cũng cao gấp mấy lần. Hiên giờ Viên Thiệu thế lớn, binh mã Tào Tháo ban đầu vốn đã không đủ, gã cũng không muốn hao phí binh lực tại đây, hơn nữa Tào Tháo đã dặn dò, gặp người này nhất định phải chiêu hàng.
Vu Cấm nói xong, Quan Vũ trên ngọn đồi cũng yên lặng. Mình có thể chết trận được, nhưng vợ con của đại ca không thể chết theo mình.
- Chủ công đã hạ lệnh, nếu tướng quân đầu hàng, yêu cầu gì của tướng quân cũng sẽ được đồng ý. Mà vợ con của Lưu Bị cũng sẽ được bảo vệ. Lần đại chiến này ngươi hẳn biết thế cục của Từ Châu rồi, giờ tung tích Lưu Bị không rõ chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đường sau hay sao?
Bắt gặp Quan Vũ không còn quật cường như vừa rồi, Vu Cấm vội vàng khuyên.
- Im miệng.
Vu Cấm vừa dứt lời đang nghe một tiếng quát trên ngọn đồi vọng xuống, Quan Vũ mắt lạnh như băng nhìn gã chằm chằm.
- Ta với đại ca tình như tay chân, năm đó lúc kết bái đã từng nói cùng sinh cùng tử, sao có thể phản bội đại ca được.
Quan Vũ giờ đã có ý chết, nếu không phải vì bảo vệ vợ con đại ca, y đã lao xuống chết trận sa trường từ sớm rồi.
Bị Quan Vũ mắng, Vu Cấm buồn bực trong lòng nhưng không nói gì, chỉ hạ lệnh giải vòng vây, tìm cơ hội tiến lên tách đám người Quan Vũ ra. Lúc này gã bất chấp chiêu hàng hay không chiêu hàng, Quan Vũ đã có ý muốn chết rồi, gã cũng không muốn tiếp tục phí lời nữa.
Vu Cấm không hạ lệnh sĩ tốt tấn công, mà Quan Vũ cũng không lao xuống, lập tức hai bên rơi vào giằng co, nửa canh giờ sau, tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, mọi người chú ý thấy một đại đội binh mã tay cầm lửa lao đến, ít nhất cũng có năm nghìn binh mã, hơn nữa đều là kỵ binh, người cầm đầu là Tào Tháo.
- Bái kiến chủ công.
Vu Cấm thúc ngựa lên, xuống ngựa quỳ lạy.
- Văn Tắc, tình huống thế nào, Vân Trường có bằng lòng quy thuận không?
Phất tay ra hiệu Vu Cấm đứng dậy, Tào Tháo vội vàng hỏi.
- Khởi bẩm chủ công, hắn đã bắt đầu có ý muốn chết, chỉ sợ sẽ không đầu hàng.
Vu Cấm lắc đầu cười khổ.
Sắc mặt Tào Táo kinh hãi, vội vàng thúc ngựa lên nhìn nhìn, mơ hồ thấy dưới ánh lửa, một bóng người hiên ngang đứng trên ngọn đồi.
- Chủ công, Quan Vân Trường hết sức trung thành với Lưu Bị, chỉ sợ sẽ không đầu hàng. Dù là quy thuận, nhưng chỉ sợ khi hắn nhận được tin tức của Lưu Bị thì sẽ bỏ đi luôn.
Trương Liêu đi theo Tào Tháo tiến lên hạ thấp giọng nói. Lúc ở Hứa Đô Trương Liêu có quan hệ tốt với Quan Vũ, nên rất hiểu rõ con người Quan Vũ.
- Nhân tài như vậy mà không hiệu dụng cho ta, đúng là đáng tiếc.
Tào Tháo thở dài, vẫn không dám tiến lên cao giọng:
- Vân Trường, tốt nhất ngươi đầu hàng đi. Ngươi yên tâm, vợ con Lưu Bị sẽ vẫn do ngươi bảo vệ, ngươi muốn rời khỏi, có thể đi bất cứ lúc nào.
- Tướng quân, hiện giờ tình huống nguy cấp, đành phải xuống núi đợi tìm được chủ công trước rồi sau đó rời khỏi là được.
Trên ngọn đồi, Giản Ung đi đến bên cạnh Quan Vũ khuyên nhủ.
- Ta biết tướng quân không cam lòng, nhưng hiện tại chủ công sống chết chưa rõ, mà vợ con chủ công lại đang ở đây, an nguy của họ đều nằm ở ý niệm của tướng quân. Tào Tháo này đang có lòng mời chào tướng quân, chỉ càn tướng quân tạm thời đáp ứng hắn, Tào Tháo tất sẽ không bức bách quá. Ngày khác tìm được tung tích của chủ công, chúng ta nghĩ biện pháp rời khỏi là được. Chẳng lẽ tướng quân muốn trơ mắt nhìn vợ con chủ công bị chết hay sao.
Giản Ung thở dài nói.
- Cũng đành phải vậy thôi.
Nói xong Quan Vũ như mất hết tinh thần. Lần này Tào Tháo mang binh đột ngột tấn công Từ Châu, họ căn bản không kịp phản ứng, Từ Châu đã bị đánh hạ, lúc này tình huống của y cũng không xong, vậy thì tình huống của Lưu Bị lại càng trắc trở, nếu không Tào Tháo cũng không tới đây, hẳn thành Từ Châu đã bị đánh hạ rồi.
Giản Ung thở dài mang theo hai gã hộ vệ đi xuống núi.
Sau nửa canh giờ, Tào Tháo vui mừng dẫn đám người Quan Vũ rời khỏi, đi đến đại doanh.
- Chủ công, theo thuộc hạ thấy Quan Vũ cũng không thật lòng muốn quy thuận, sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi chủ công. Đến lúc đó chẳng phải là nuôi hổ thành họa đó ư?
Trong đại trướng Vu Cấm có chút không hiểu nhìn Tào Tháo.
Mà ngay cả các tướng lĩnh khác cũng khó hiểu nhìn Tào Tháo.
Tào Tháo lắc đầu nói:
- Ta biết tính tình của hắn. Nếu hắn đã quy hàng, ta sẽ coi trọng hắn. Người này trọng tình trọng nghĩa, tiền tài ngoại vật cũng không thể làm dao động hắn. Nhưng nếu hắn trọng tình trọng nghĩa, trở lại Hứa Đô rồi tặng hắn tài vật, phong hắn quan tước, lại để ngươi kết giao với hắn, đến lúc đó hắn nào có thể rời bỏ Hứa Đô được chứ?
Nếu biết Quan Vũ trọng tình nghĩa, vậy dùng tình nghĩa khóa y lại.
- Nhưng đến lúc đó hắn vẫn muốn đi thì phải làm thế nào?
Dù biết phương pháp này khả thi, nhưng với tính tình của Quan Vũ, đã biết tung tích của Lưu Bị rồi chắc chắn sẽ không ở lại Hứa Đô.
Tào Tháo lắc đầu không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thán. Lần này nếu diệt trừ được Lưu Bị thì cũng không phải lo lắng gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận