Tam Quốc Tranh Phong

Chương 113

Lưu Kỳ nhìn con ngựa này trong lòng dao động, đôi mắt kia không phải mắt một con ngựa rõ ràng là đôi mắt của con người. Đều nói ngựa có tính thông thái nhưng chưa từng thấy ngựa thông thái như vậy, hơn nữa ánh mắt có phần tương tự mắt người.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu, nói:
- Ta thích con ngựa này.
Tựa hồ hiểu được lời Lưu Kỳ nói, con bạch mã sửng sốt thoáng khinh miệt liếc nhìn Lưu Kỳ, sau đó quay đầu đi không để ý tới hắn. Lưu Kỳ không chút bất mãn, ngược lại trong lòng vô cùng vui vẻ, có ngựa như vậy bên người sau này sẽ không còn nhàm chán, nghĩ vậy Lưu Kỳ liền lao về phía chuồng ngựa.
Thấy Lưu Kỳ lao về phía chuồng ngựa, gã Tư Mã vừa nãy sửng sờ nghe Lưu Kỳ nói lúc này vội vàng ngăn cản Lưu Kỳ:
- Tướng quân, con ngựa này rất táo bạo, chỉ cần có người tới gần nó sẽ bị nó đá bay, xin tướng quân hãy chọn con ngựa khác.
Y cảm giác hối hận vì vừa nãy ở trước mặt Lưu Kỳ nhắc tới con ngựa này.
Mà ngay Cam Ninh, Vương Nghị cũng nói:
- Công tử, con ngựa này nhất thời e là không thể thuần phục, không bằng trước hết hãy mang về, sau đó từ từ thuần phục.
Lưu Kỳ tới gần khiến bạch mã không ngừng đạp chân xuống đất, bộ dáng giống như tùy thời đá bay người khác, nếu Lưu Kỳ thực sự bị đá trung cho dù không chết cũng thương nặng.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Không sao, các ngươi ở đây chờ là được.
Nói xong không để ý tới mọi người, lao thẳng về phía chuồng ngựa. Cam Ninh và Vương Nghị đứng trước cửa chuồng ngựa, hai mắt chằm chằm nhìn con bạch mã chuẩn bị tùy thời xuất thủ cứu Lưu Kỳ, còn gã Từ Mã kia sắc mặt nhăn nhó đứng ngoài cửa.
Lưu Kỳ từ từ tiến vào chuồng ngựa, theo Lưu Kỳ tới gần con bạch mã càng lúc càng gây loạn, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ nhìn bạch mã chỉ ra bên ngoài cười nói:
- Ngươi có muốn đi ra ngoài không?
Trong mặt bạch mã lập tức hiện lên tia nghi hoặc, nhìn ra bên ngoài đầy vẻ mong chờ.
Lưu Kỳ ngạc nhiên nhìn bạc mã nói:
- Ngươi có thể hiểu lời ta nói?
Bạch mã ngẩng đầu lên, bộ dáng hiên ngang, trong mắt lóe lên tia khinh thường, giống như muốn nói nó có điểm phi thường.
Nhìn bộ dáng bạch mã, Lưu Kỳ không khỏi bật cười, bạch mã này thoáng nhìn Lưu Kỳ rồi hững hờ cúi đầu ăn đồ ăn trên mặt đất. Lưu Kỳ nhìn thấy đồ ăn trên mặt đất đều là loại chất lượng thấp, vì thế quay đầu nhìn về phía Dương Tư Mã nói:
- Vì sao cho nó ăn đồ ăn chất lượng thấp vậy?
Dương Tư Mã cười khổ, nói:
- Nó không ăn thứ khác, chỉ ăn loại đồ ăn này.
Lưu Kỳ nhìn đống đồ ăn trên mặt đất liền biết đây là loại đồ ăn chất lượng thấp nhất, đồ ăn cho ngựa chia làm ba loại: Tốt nhất chính là đồ ăn giống như của người, thậm chí còn tốt hơn đồ ăn người ăn, đồ ăn trung bình chính là lương thực và cỏ khô trộn lẫn, mà đồ ăn thấp nhất chính là toàn bộ cỏ khô. Chẳng lẽ con bạch mã này chỉ thích ăn cỏ khô? Lưu Kỳ có chút nghi hoặc.
Ra khỏi chuồng ngựa, Lưu Kỳ tới gọi Dương Tư Mã, hỏi:
- Loại cỏ khô nó ăn ở đâu có?
Dương Tư Mã thoáng nhìn cỏ khô trên mặt đất, nói:
- Loại cỏ khô này đâu đầu cũng có.
Lưu Kỳ gật gật đầu sai Dương Tư Mã dẫn đường, không lâu sau Lưu Kỳ liền cầm một bó cỏ quay trở về, Lưu Kỳ quay đầu nói với Cam Ninh:
- Các người cũng đi chọn ngựa đi, trước hết không cần để ý tới ta.
Nói xong xông vào chuồng ngựa.
Bạch Mã trong chuồng chằm chằm nhìn mớ cỏ trên tay Lưu Kỳ, trong mắt tràn đầy vẻ thèm khát.
Lưu Kỳ cười cười đưa mớ cỏ tới trước mặt ngựa, nói:
- Ăn đi.
Con Bạch Mã nghi hoặc thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ, lập tức nhấm nháp.
Lưu Kỳ lại lấy ra thuốc sát trùng trị thương cho Bạch Mã, Lưu Kỳ đưa tay dính thuốc từ từ bôi lên thân thể Bạch Mã. Từ khi bàn tay Lưu Kỳ đến lúc chạm lên mình ngựa, hắn cảm thấy toàn thân ngựa cứng ngắc sau đó dần buông lỏng, cứ như vậy Lưu Kỳ chà thuốc trị thương cho Bạch Mã còn Bạch Mã cúi đầu ăn cỏ, thi thoảng ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ hừ một tiếng lại tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.
Hai người Cam Ninh ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau một cái mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bọn họ cũng không dám khinh thường, hai người bọn họ thay phiên nhau tiến đến chọn ngựa. Còn trên khuôn mặt Dương Tư Mã kia toát lên vẻ khó tin nhìn Lưu Kỳ bôi thuốc trị thương cho con bạch mã, con bạch mã này trước kia không cho bất cứ ai tiếp cận, không ngờ Lưu Kỳ chỉ cần một nắm cỏ có thể thuần phục.
Lưu Kỳ xoa xoa tay lâu mồ hôi tích thành giọt trên trán, vỗ lưng ngựa nói:
- Ngươi chính là con ngựa đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ này.
Bạch mã hừ một tiếng cúi đầu dúi dúi vào tay Lưu Kỳ, xem như tỏ ý thân cận.
Lưu Kỳ xoa xoa đầu ngựa nói:
- Có muốn đi ra ngoài không?
Bạch mã ngẩng đầu liếc nhìn ra bên ngoài đầy vẻ mong chờ. Lưu Kỳ liền tiến lên cởi một đầu dây cương bị buộc chặt, bạch mã cúi đầu ủi ủi Lưu Kỳ, sau đó ngẩng đầu hí một tiếng lao ra khỏi chuồng ngựa, mấy người xung quanh thậm chí còn không thấy rõ bạch mã làm thế nào phi ra khỏi chuồng, chỉ cảm thấy một đạo tia sáng màu trắng vọt qua đã thấy bạch mã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn bạch mã biến mất trong nháy mắt, Lưu Kỳ cười khổ một tiếng đi ra khỏi chuồng ngựa. Hắn ngay từ đầu đã có ý muốn mang con bạch mã này theo bên mình, hơn nửa khi tiếp xúc với nó Lưu Kỳ đã có lòng yêu mến, thực sự không muốn để lại cho Tôn Sách cũng không muốn hại nó, vì thế không bằng thả nó đi.
Đám người Cam Ninh từ khiếp sợ khôi phục lại, bọn họ còn chưa tới đã thấy Bạch Mã phi nhanh tới, cả đám ngạc nhiên nhìn Lưu Kỳ:
- Công tử?
Lưu Kỳ phẩy phẩy tay chuẩn bị chọn lựa những con ngựa khác chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng binh sĩ hô hoán và tiếng ngựa tê hí truyền đến. Lưu Kỳ và mấy người Cam Ninh liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng chuyển ánh mắt đến bải đất trống trong trại ngựa. .
Chỉ thấy một đám thành viên Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc xung quanh mảnh đất trống đều hô lớn. Phía trên đất trống lúc này là mấy nghìn con ngựa đang cùng nhau phi nhanh, dẫn đầu là một con bạch mã bỏ xa những con ngựa khác ở phía sau, cơ hồ chỉ nhìn thấy một đạo màu trắng mờ ảo, đúng là con bạch mã vừa nãy Lưu Kỳ thả đi.
Bạch mã vừa chạy chồm vừa ngửa đầu tê hí kéo theo đàn ngựa phía sau tê hí náo nhiệt, mà ngay cả Lưu Kỳ nhìn cảnh tượng vạn mã chạy chồm cũng không khỏi hào khí ngất trời.
Chạy chồm khoảng một khắc đồng hồ, bạch mã nhìn nhìn Lưu Kỳ rồi chạy về phía Lưu Kỳ, khi chỉ còn cách khoảng mười bước thì dừng lại. Tiếp đến bước đi thong thả về phía Lưu Kỳ, cúi đầu dúi dúi vào người Lưu Kỳ ra hiệu cho Lưu Kỳ trèo lên người nó, Lưu Kỳ có chút bất ngờ, chỉ là không có từ chối cũng không cần yên ngựa, cứ như vậy cưỡi lên lưng bạch mã.
Bạch Mã thấy Lưu Kỳ ngồi trên lưng, lập tức hí lớn một tiếng mang Lưu Kỳ phi nhanh, đàn ngựa phía sau cũng đi theo Bạch Mã lao điên cuồng. Lưu Kỳ ngồi trên lưng Bạch Mã cảm giác giống như đang bay, cảnh vật xung quanh cảm giác có chút mơ hồ, hai tay nắm chặt bờm ngựa hai chân ghì sát bụng ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận