Tam Quốc Tranh Phong

Chương 138

Lăng Thao dưới chân thành sắc mặt âm trầm nhìn sĩ tốt Giang Đông bị chém chết hầu như không còn, một nghìn binh mã chỉ trong vòng chưa đến một khắc đồng hồ bị chém chết hầu như không còn, cho dù là y tự mình xuất chiến cũng không làm được. Trình Phổ ở bên sắc mặt cũng trở nên âm trầm, Thân Vệ Quân tuy so ra không kém Phi Hổ Vệ, nhưng nếu thực sự bật người xuống ngựa làm bộ binh xung phong liều chết, e là chịu ảnh hưởng lớn khó có thể giải quyết nhanh gọn giống như Phi Hổ Vệ.
Hai nghìn thân vệ quân cũng quan sát trận tàn sát này, bọn họ là Thân Vệ Quân là binh mã tinh nhuệ nhất Giang Đông, cho dù phóng nhãn nhìn ra khắp thiên hạ bọn họ cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhưng hôm nay bọn họ nhìn đến thực lực của Phi Hổ Vệ cho dù chính bản thân bọn họ cũng hiểu rằng không thể làm tốt hơn so với Phi Hổ Vệ, trên mặt cả đám tuy toát lên vẻ mặt không phục nhưng có thể nhìn thấy vẻ rung động trong mắt bọn họ.
Trình Phổ nhìn hai nghìn Thân Vệ Quân lắc đầu, nói đến hai nghìn Thân Vệ Quân này thực sự không hề thua kém Phi Hổ Vệ, thậm chí còn tốt hơn. Suy cho cùng Lưu Biểu cũng không thể tưởng tượng nổi Tôn Sách sử dụng đội quân Thân Vệ Quân này ngăn chặn toàn bộ thế gia đại tộc Giang Đông, nhưng hai nghìn Thân Vệ Quân này dù sao cũng chỉ mới được thành lập trong thời gian ngắn, tuy giết chóc không ít nhưng chưa chiến đấu trận đấu lớn, chưa từng hung mãnh xung phong liều chết trong mấy vạn đại quân.
Còn Phi Hổ Quân và Phi Long Quân từ ngày thành lập đã trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ, mặc dù đối mặt với quân địch đông gấp mấy lần vẫn có thể đủ ung dung chịu đựng gian khổ, ngang nhiên xung phong liều chết. Còn Cẩm Phàm Tặc dưới sự chỉ huy của Cam Ninh đã trải qua không ít trận chiến, lại cùng Lưu Kỳ một đường xung phong liều chết ở Giang Đông, hơn nữa chứng kiến Phi Hổ Vệ trước mắt dũng mãnh chiến đấu tự nhiên không tỏ ra thua kém, cả đám đều vùng mình chém giết không chút nương tay.
Giết chóc trong thời gian ngắn khiến trận chiến có chút lắng xuống, Lăng Thao hừ lạnh một tiếng vung tay lên, chính là hai nghìn binh mã từ phía sau lao về phía huyện Dương Tân, chỉ là Ngụy Diên trên tường thành đã sớm có chuẩn bị.
Ngụy Diên tuy trong lòng chấn động bởi sự giết chóc của Phi Hổ Vệ, nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh trở lại. Nhìn hai nghìn binh mã trong đại quân Giang Đông lao đến y không dám chậm trễ, ngay lập tức chỉ huy sĩ tốt mang dầu hỏa nóng đổ xuống mấy cái thang còn lưu lại, sau đó ném xuống một cây đuốc khiến mấy cái thang hóa thành tro bụi, hai nghìn binh mã dưới thành nguyên bản đã vọt tới chân thành lúc này hai mặt nhìn nhau không biết nên làm gì bây giờ.
Đại quân Giang Đông tuy có hơn vạn người, nhưng không mang theo nhiều khí giới công thành. Tổng cộng chỉ mấy chục cái thang, trong trận chiến vừa nãy đã tổn thất hơn phân nửa, mà lần này Ngụy Diên đã thiêu đốt sạch sẽ số thang còn lại, một vạn đại quân nhìn thành trì trước mặt tùy thời có thể công phá mà lại lực bất tòng tâm.
Ngay khi hai nghìn đại quân còn ngây người không biết làm thế nào lại có tiếng keng keng vang lên, hai nghìn đại quân nhanh chóng thoái lui về phía sau trở lại trong đại quân. Lăng Thao nhìn thành Dương Tân nói:
- Đại quân hiện tại xây dựng cơ sở tạm thời, không được để một người chạy ra khỏi thành Dương Tân.
Hơn mười gã thân binh lập tức xuống dưới truyền mệnh lệnh của Lăng Thao, không đến nửa canh giờ sau hơn vạn đại quân nhanh chóng dựng xong hơn mười tòa đại doanh vây quanh huyện Dương Tân nhỏ bé.
Bên trong đại trướng trung quân đại quân Giang Đông, Trình Phổ và Lăng Thao ngồi đối diện nhau, Trình Phổ nói:
- Lăng Tướng Quân, không biết sau bao lâu có thể vận chuyển khí giới công thành tới đây?
Lăng Thao cười cười nói:
- Trình Tướng Quân không cần lo lắng, Sài Tang cách nơi này không đến trăm dặm, mạt tướng đã sai người đi Sài Tang vận chuyển khí giới công thành, chậm nhất sáng ngày mai có thể vận chuyển đến đây.
Trình Phổ có chút lo lắng:
- Không biết sáng mai Giang Hạ - Hoàng Tổ có phái viện binh tới hay không? Nếu như y tới e là sẽ gặp phiền phức.
Lăng Thao lắc đầu nói:
- Trình Tướng Quân không cần lo lắng, Lưu Kỳ này lưu lại ở đây chính là muốn thủ vững chờ viện quân, chỉ có điều ta đã sớm mệnh lệnh năm nghìn thủy quây đi tới Giang Hạ quấy rối, Hoàng Tổ kia không hoàn toàn chắc chắn tuyệt đối không phái viện binh tới. Huống hồ nghe nói Lưu Kỳ và bộ tộc Thái Thị cạnh tranh khốc liệt, Hoàng Tổ chắc chắn mượn cớ Giang Hạ bị thủy quân ta đột kích thoái thác không phái viện binh, như thế Lưu Kỳ đã thành cá trong chậu, chỉ cần khí giới công thành đến chính là lúc đánh hạ huyện Dương Tân.
Trình Phổ gật gật đầu, y cũng Kinh Châu so với Giang Đông mà nói chính là năm bè bảy mảng. Chỉ là y vẫn còn một vấn đề lo lắng:
- Lăng Tướng Quân, hôm qua Tướng Quân đã được chứng kiến sức mạnh của tám trăm Phi Hổ Vệ, nếu như ngày mai Lưu Kỳ thấy không có viện binh cố ý phá vây, quân ta dù ngăn chặn cũng tổn thất thảm trọng, chúng ta phải sớm chuẩn bị mới được.
Lăng Thao gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tám trăm kỵ binh kia nếu thực sự xung phong liều chết, nói không chừng có thể mang Lưu Kỳ bỏ trốn, quả thực không thể không đề phòng, hai nghìn Thân Vệ Quân của Minh Thiên Tướng Quân tạm thời không cần tham chiến, chỉ cần ở bên cảnh giới, phòng bị Lưu Kỳ chó cùng rứt giậu.
Suy ngẫm một chút, lại nói:
- Đêm nay cũng phải tăng cường phòng bị, không thể để Lưu Kỳ nhân lúc đêm tới bỏ trốn.
Hai người sau khi thương lượng xong liền đi sắp xếp tầng tầng lớp lớp phòng bị ngoài huyện Dương Tân.
Lúc này hai ngàn Phi Long Vệ đang ẩn nấp ở trong rừng sâu cách huyện Dương Tân chưa đến năm dặm, khi bọn họ đuổi tới huyện Dương Tân vừa vặn nhìn thấy đại quân Giang Đông thoái lui về phía sau cắm trại, biết được huyện Dương Tân không xảy ra chuyện viên phó tướng Phi Long Quân mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như huyện Dương Tân thực sự bị công phá y không thể không thống lĩnh Phi Long Vệ đi trước cứu viện Lưu Kỳ. Tuy rằng cứu viện Lưu Kỳ đối với Phi Long Vệ mà nói cũng khong phải chuyện khó khăn nhưng cũng không quá thoải mái, dẫu sao lúc này có thể cứu Lưu Kỳ ra khỏi hơn vạn đại quân Giang Đông, Phi Hổ Vệ cũng phải tổn thất hơn phân nửa.
Nhìn thấy đại quân Giang Đông thoái lui về phía sau cắm trại, viên phó tướng cũng không vội vàng đi tới huyện Dương Tân, bọn họ là kỵ binh chỉ cần xung phong là có thể vọt tới huyện Dương Tân khi đại quân Giang Đông không có phòng bị, sau đó vào thành. Nhưng một khi tiến nhập huyện Dương Tân, hai nghìn kỵ binh này sẽ khó có thể phát huy ưu thế lớn nhất.
Y đã biết điểm yếu của đại quân Giang Đông, đại quân Giang Đông không có khí giới công thành mà phải vận chuyển khí giới công thành từ Sài Tang tới đây như vậy sáng mai mới tới được, y chuẩn bị tối nay lẻn vào huyện Dương Tân gặp vị đại công tử Lưu Kỳ này một lần.
Có một số việc Văn Sính không lo lắng đến, nhưng y lo lắng, y trước qua chỉ là một gã Huyện Lệnh ngẫu nhiên gặp Văn Sính mới được đề bạt làm phó tướng của Văn Sính. Kinh Châu sau này thế nào, Văn Sinh không hề lo lắng hoặc có thể nói là khinh thường không thèm để ý, nhưng y không thể không lo lắng thay Văn Sính, gặp mặt vị đại công tử này một lần cũng là tính toán chu toàn cho tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận