Tam Quốc Tranh Phong

Chương 50

Nhìn cờ chữ Lưu phiêu đãng ngoài thành, Hoắc Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều y không mở cửa thành, y đã nghe nói qua tính cách của Lưu Kỳ, nhưng biết người biết mặt khó biết lòng, Lưu Kỳ nếu như vì Trương Tiện mà giận chó đánh mèo, trong cơn nóng giận hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành vậy y ngay cả có miệng cũng không thể nói thành lời.
Một gã thanh niên ngoài thành mặc nho bào cưỡi khoái mã tiến lên, đi tới dưới cửa thành liền cao giọng nói:
- Tại hạ Mã Lương, cầu kiến thủ tướng huyện Du.
Hoắc Tuấn nhìn thanh niên trẻ tuổi dưới thành, tâm tư mới buông lỏng:
- Xem ra Lưu Kỳ cũng không muốn động binh.
Nếu có thể phái người tiến tới vậy nói rõ tâm ý của hắn, Hoắc Tuấn hô lớn với lính trấn thủ cửa thành:
- Mở cửa thành.
Mã Lương đi vào thành, người gặp mặt y chính là Hoắc Tuấn. Nhìn tướng quân trẻ tuổi trước mặt không lớn hơn mình là bao, Mã Lương khom mình hành lễ nói:
- Tại hạ Mã Lương bái biến tướng quân.
Hoắc Tuấn nhìn Mã Lương đã biết ý đồ y đến, nhưng vẫn hỏi:
- Không biết tiên sinh lần này đến đây có chuyện gì?
Mã Lương cười cười, cũng không khách khí nói:
- Tại hạ lần này phụng mệnh chủ công ta - Chinh Nam Tướng Quân khuyên bảo tướng quân mở cửa thành đầu hàng.
Hoắc Tuấn thấy Mã Lương nói thẳng vào vấn đề trong lòng sửng sốt, lập tức cả giận nói:
- Tiên sinh lời nói khó hiểu, bản tướng không biết ý tiên sinh là gì?
Sắc mặt Mã Lương không đổi nói:
- Có lẽ tướng quân đã biết việc chủ công nhà ta tiến quân chinh phạt phản tặc Trương Tiện. Ta vừa nãy thấy dân chúng trong thành an cư lạc nghiệp, không khí hài hòa không muốn làm ảnh hưởng. Lần này Trương Tiện làm phản tướng quân cần phải suy xét kỹ lưỡng tránh làm hại tới dân chúng. Lúc này chủ công nhà ta dẫn binh tiến đến đúng là lúc tỏ rõ thành ý của tướng quân, ta nghĩ tướng quân cũng không muốn xung đột vũ trang với chủ công nhà ta.
Hoắc Tuấn cười nói:
- Đúng vậy, tiên sinh nói rất có lý. Chỉ có điều ta muốn biết Chinh Nam Tướng Quân sẽ xử trí như thế nào đối với dân chúng và tướng sĩ thủ thành?
Y đã hạ quyết tâm, nếu như Lưu Kỳ thực sự trách tội dân chúng trong thành và tướng sĩ thủ thành, y dù chết cũng phải bảo hộ chu toàn.
Mã Lương tựa hồ sớm đoán được vấn đề của y, lại nói:
- Tướng quân yên tâm, lúc ta đi chủ công nhà ta nói, lần này Trương Tiện làm phản không liên quan tới dân chúng Trường Sa, chủ công nhà ta lần này tới đây chính là thảo phạt Trương Tiện và tâm phúc, người biết sửa sai như tướng quân tự nhiên sẽ không xử trí tướng quân và tướng sĩ thủ thành.
Hoắc Tuấn nhẹ nhàng thở phào, hỏi:
- Chinh Nam Tướng Quân muốn ta phải làm thế nào?
Đầu hàng cũng có cung cách đầu hàng, điểm ấy Hoắc Tuấn biết, lúc này mở cửa thành mà không có dụng ý gì, ngược lại sẽ làm người ta không thích.
Mã Lương cực kỳ tán thưởng thái độ của Hoắc Tuấn, không làm bộ làm tịch, cầm được thì cũng buông được, nói:
- Chủ công nhà ta muốn tướng quân lập tức tuyên bố cho dân chúng biết tình hình, để tránh khủng hoảng không cần thiết, sau đó mở thành nghênh đón chủ công ta vào thành, ngoài ra quân đội quay về doanh trại, không có mệnh lệnh không được tự ý ra khỏi doanh, phòng ngự trong thành tạm thời do quân ta tiếp quản, đợi đại quân vào thành sẽ do chủ công sắp xếp.
Hoắc Tuấn đã quyết định đầu hàng, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức sai người làm theo lời Mã Lương nói, còn mình và Mã Lương đứng chờ ở đây. Nhìn Mã Lương, Hoắc Tuấn có chút ngạc nhiên hỏi:
- Không biết tiên sinh dưới trướng Chinh Nam Tướng Quân giữ chức gì?
Hiện tại Mã Lương cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, quan viên trẻ tuổi như vậy rất ít gặp, bản thân mình là dựa vào huynh trưởng kế thừa chức vị của huynh trưởng, Mã Lương này trẻ tuổi như thế làm sao có thể làm được.
Mã Lương cười nói:
- Tại hạ không có công cán gì, vì thế chưa có chức vị. Tại hạ hiện tại chính là tiểu lại trong phủ tướng quân.
Y tuy nói như vậy nhưng không có điểm gì mất tự nhiên ngược lại lại có chút tự hào.
Hoắc Tuấn tự nhiên chú ý tới vẻ mặt của Mã Lương, âm thầm suy đoán có thể Mã Lương là người thân tín của Lưu Kỳ mới ở trong phủ nhậm chức. Y biết chuyện tranh giành chức vị trong thành Tương Dương, chuyện Lưu Kỳ và Lưu Tông âm thầm bồi dưỡng thân tín cũng từng nghe nói qua.
Sau nửa canh giờ Hoắc Tuấn đã chuẩn bị hoàn tất, lúc này cùng Mã Lương đi ra ngoài thành nghênh đón Lưu Kỳ. Tướng sĩ thủ thành đã quay về doanh, bên trong thành đã không thấy bóng dáng bất cứ binh sĩ nào, còn dân chúng cũng biết Chinh Nam Tướng Quân tới, cho nên cũng yên lòng về nhà chờ đợi Chinh Nam Tướng Quân tới.
Hai vạn đại quân không vào thành toàn bộ, chỉ có năm quân đội tả hữu tiến vào huyện Du. Quân đội còn lại đóng trú ngoài thành, dù sao huyện Du cũng là nơi không đủ để quân đội lớn như vậy đóng quân.
Trong huyện phủ huyện Du, Lưu Kỳ ngồi ở vị trí chúa vị còn đám người Từ Thứ phân ra ngồi hai bên.
Lưu Kỳ xem xét Hoắc Tuấn, Hoắc Tuần vừa nãy biểu hiện thực sự làm Lưu Kỳ hài lòng mà ngay cả Từ Thứ cũng nhìn y với cặp mắt khác xưa. Chỉ có điều Lưu Kỳ hiện tại quan tâm chính là tình hình Giang Đông, Lưu Kỳ cũng không vòng vo mà trực tiếp hỏi:
- Hoắc Tướng Quân, trong khoảng thời gian này Giang Đông có xu hướng gì không?
Hoắc Tuấn đứng dậy nói:
- Khởi bẩm tướng quân, trong khoảng thời gian này Giang Đông chưa có động tĩnh gì, bình thường Giang Đông thường xuyên phái người tiến đến quấy rày, nhưng trong khoảng thời gian này động nhiên vô cùng yên ắng, huyện Du cũng không bị quấy rầy, hướng đi của Giang Đông cũng vô cùng bình tĩnh.
Lưu Kỳ có chút nghi hoặc nói:
- Tướng quân nói trước kia Giang Đông thường xuyên quấy rối huyện Du, nhưng trong khoảng thời gian này lại không có động tĩnh gì?
Hoắc Tuấn gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
Lưu Kỳ có vẻ khó hiểu, nếu như thường xuyên quấy nhiễu vì sao đột nhiên lại ngừng, những người ở đây hiểu rõ tình hình Giang Đông cũng chỉ có Hoắc Tuấn, Lưu Kỳ hỏi tiếp:
- Hoắc Tướng Quân cũng biết vì sao Giang Đông đột nhiên ngừng quấy rối chứ?
Hoắc Tuấn lắc đầu:
- Thuộc hạ cũng không biết, mấy năm nay Giang Đông vẫn không ngừng quấy nhiễu huyện Du.
Hoắc Tuấn ở huyện Du trấn thủ gần ba năm, trong vòng ba năm này Giang Đông vẫn thỉnh thoảng tiến hành tấn công mang tính chất thăm dò huyện Du, y cũng đã quan giao chiến với quân đội Giang Đông, gần đây đột nhiên lại ngừng hành động công kích đối với huyện Du. Làm cho Hoắc Tuấn có chút khó hiểu, tuy không biết Giang Đông xảy ra chuyện, nhưng y vẫn âm thầm đề cao cảnh giác.
Lưu Kỳ không hỏi ra điều gì, liền chuyển đề tới trên người Trương Tiện:
- Huyện Du vốn có bao nhiêu quân đội? Hiện tại còn lại bao nhiêu?
Hoắc Tuấn cũng không giấu diếm, đáp:
- Huyện Du vốn có 5000 binh mã, từ khi Trương Tiện làm phản đã điều đi 3500 binh mã, lúc này huyện Du chỉ còn lại 1500 binh mã.
- Oh, Trương Tiện kia vì sao không điều động các người cùng đi? Mà lại lưu lại các người ở đây.
Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên, nếu Trương Tiện hạ quyết tâm phải tử chiến với hắn một trận ở Lâm Tương, tại sao còn lưu lại 1500 binh mã của Hoắc Tuấn ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận