Tam Quốc Tranh Phong

Chương 461

Quản gia kinh hãi, bước lên trước nói tránh đi.
- Vậy ngươi còn ở đây làm gì, còn không nhanh đi.
Vương Lan quát lớn. Y biết đây không phải lúc so đo, giờ gia tộc Vương thị sắp gặp phải nguy cơ bị diệt vong rồi.
- Vâng, tôi lập tức đi ngay.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi.
- Các ngươi chờ đó cho ta, lúc nào đó ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá.
Đợi cho quản gia đi rồi, Vương Lan căm hận nhìn thoáng qua phủ Lưu Kỳ sau đó lên xe ngựa đi về hướng Tụ Phúc Lầu.
Tin tức Lưu Kỳ sắp ra tay với gia tộc Vương thị không đến nửa canh giờ đã lan truyền khắp toàn thành Tương Dương, tất cả mọi người tụ tập ở Tụ Phúc lầu đều sợ hãi Lưu Kỳ. Lưu Kỳ vừa mới nắm Kinh Châu trong tay đã đối kháng lại mười mấy thế gia rồi, hắn thật sự là quá mạo hiểm. Phải biết rằng những thế gia này đều có quyền lợi nhiều nắm giữ Kinh Châu, một khi trở mặt toàn bộ Kinh Châu sẽ lập tức lâm vào nội loạn, những người bị đả kích sẽ lâm vào cảnh chia năm xẻ bảy.
Trong phủ Lưu Tông, sau khi đám người Thái Mạo bị Lưu Kỳ diệt trừ, Lưu Tông thông minh lựa chọn không quan tâm, không bao giờ bước ra khỏi cửa phủ nửa bước.
- Cái gì, hắn sẽ động thủ với Vương thị và hơn mười thế gia ư, đây chẳng phải là đang đối đầu với toàn bộ thế gia Kinh Châu đó sao. Hắn điên rồi à?
Nhận được tin tức, Lưu Tông nhảy dựng lên.
Lưu Tông đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cơn hận trong lòng nổi lên: “Không được, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, chính là lúc để phụ thân thấy được sự ngu xuẩn của hắn ta.”
- Người đâu chuẩn bị xe.
Lưu Tông bước nhanh ra ngoài.
Không bao lâu một chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ, Lưu Tông áo gấm hoa phục trèo lên lên xe ngựa, đi thẳng về hướng phủ Châu Mục.
- Tên súc sinh này đúng là điên rồi, không ngờ vào lúc này lại động thủ đối với thế gia Kinh Châu, thật sự là điên rồi. Lúc trước đã không coi gia tộc Thái thị ta ra gì, giờ ngươi cho rằng toàn bộ thế gia Kinh Châu dễ đối phó hay sao. Được lắm, được lắm, lần này sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn, cũng là lúc ngươi hoàn mạng của mấy trăm nhân khẩu gia tộc Thái thị ta rồi.
Trong một phủ đệ khác thành Tương Dương, Thái phu nhân căm hận nói. Từ sau khi tin tức Thái Huân bị giết, Thái phu nhân như già đi chục tuổi, trên đầu đã lấm tấm tóc bạc rồi.
- Ngươi đã có ý niệm tiêu diệt toàn bộ thế gia Kinh Châu, lần này ta xem ngươi lấy gì để bình ổn việc này.
Nghĩ thế, Thái phu nhân đứng lên chỉ bảo người chuẩn bị xe ngựa.
- Lão sư, sao chủ công lại hạ mệnh lệnh như vậy?
Trong Bàng phủ, Mã Tắc vẻ lo lắng nhìn Bàng Đức Công. Vừa nhận được tin tức Mã Tắc lập tức chạy tới, lúc này tiến đến hỏi Lưu Kỳ đã hơi trễ rồi, gã cảm giác việc này không hề đơn giản như bề ngoài.
- Ngươi không cần lo lắng, tuy ta không biết trong lòng Đại công tử rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng đạo mệnh lệnh này là Khổng Minh truyền đạt đấy, hơn nữa nghe nói lúc ấy Giả Hủ cũng ở trong phủ của Đại công tử, nếu hai người họ đều ở đó mà chẳng quan tâm mệnh lệnh kia của Đại công tử, vậy ắt Đại công tử còn có hậu chiêu rồi.
Bàng Đức Công lắc đầu nói. Lúc vừa mới nghe được tin tức lão cũng đầy kinh ngạc, tuy nhiên ngẫm nghĩ kỹ mới phát giác việc này khá kỳ lạ. Bất kể là Lưu Kỳ vì giận giữ mà nhất thời hạ mệnh lệnh như vậy, hai người Gia Cát Lượng và Giả Hủ tất sẽ ngăn cản. Nhưng hai người chẳng những không ngăn cản, ngược lại đích thân đi truyền đạt tin tức, Gia Cát Lượng rõ ràng là định liệu trước rồi.
- Mấy thế gia thật sự đáng giận, không phải họ thì chủ công cũng sẽ không như thế. Lần này những thế gia đó ắt lại sẽ tiếp tục đứng ra phản đối Đại công tử rồi.
Mã Tắc thở dài nói, nghe phân tích của Bàng Đức Công, gã cũng biết Lưu Kỳ sẽ không có việc gì, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
Bắt gặp Bàng Đức Công cúi đầu trầm tư không nói gì, Mã Tắc khom người thi lễ một cái xoay người rời khỏi.
Tân Sưởng đang lo lắng đứng ngoài viện đi đi lại lại vừa nhìn thấy Mã Tắc đi ra bèn bước lên gấp gáp hỏi:
- Thế nào? Rốt cuộc vì sao chủ công làm thế?
Vừa nhận được tin tức Tân Sưởng đã chạy tới phủ Châu Mục, trong lòng y cũng hết sức lo lắng, bèn đến đó bảo Mã Tắc đi hỏi Bàng Đức Công.
- Lão sư nói chủ công làm như vậy tất có hậu chiêu, bảo chúng ta không cần lo lắng.
Mã Tắc lắc đầu nói.
- Ta biết ngay chủ công làm sao có thể gặp Vương Lan kia, ắt phải có chuẩn bị mới làm như vậy đấy.
Tân Sưởng vỗ trán, bừng tỉnh ngộ thở phào nhẹ nhõm.
Trong Tụ Phúc lầu, gia chủ thế gia Tương Dương đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời khỏi Tương Dương lại lần nữa tụ tập, lúc này mọi người trên đại sảnh sắc mặt đều nặng nề.
Lưu Kỳ sẽ động thủ đối với thế gia Kinh Châu, trong lòng mọi người đều kinh hoảng. Vừa nghe nói Vương Lan đến, ai nấy đều giật mình. Lực lượng thế gia không nhỏ, nhưng hiện tại Lưu Kỳ là người thực tế khống chế Kinh Châu, một khi hai tướng đụng nhau chính là kết cục lưỡng bại câu thương, bởi vậy không phải vạn bất đắc dĩ những thế gia này sẽ không đối nghịch với Lưu Kỳ đấy.
Nhưng hiện tại mệnh lệnh của Lưu Kỳ không thể nghi ngờ là tỏ thái độ, Vương Lan đi phủ Lưu Kỳ là đại diện cho thế gia họ, Lưu Kỳ ra tay với Vương Lan chính là muốn ra tay với thế gia họ, trong lòng mọi người kinh hoảng nhưng lại không rối loạn, họ không dám trở mặt với Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ cũng sẽ không dám ra tay đối với toàn bộ thế gia Kinh Châu.
- Chư vị, hiện tại ý của Đại công tử đã quá dễ hiểu rồi, hôm nay tại hạ đại diện chư vị tới phủ đệ của Đại công tử, đợi ở ngoài cửa phủ suốt một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được một đạo mệnh lệnh của Đại công tử. Chư vị nên biết tầm quan trọng của việc chế tạo binh khí đối với gia tộc Vương thị ta như thế nào, nếu Đại công tử biết ta đại diện chư vị đến đó, nhưng hắn chẳng những không bãi miễn Y Tịch ngược lại còn động thủ với gia tộc Vương thị ta. Các vị hẳn biết điều này có ý nghĩa gì rồi.
Nhìn vẻ kiên quyết của mọi người trên đại sảnh, trong lòng Vương Lan đã quyết định, chỉ cần buộc chặt những người này với mình, dù mình có cứng đối cứng với Lưu Kỳ, Lưu Kỳ cũng không thể không đưa ra ưu đãi. Hơn nữa Lưu Biểu còn chưa chết, hiện tại đang ở phủ Châu Mục, sao có thể để mặc Lưu Kỳ làm như thế.
- Vương tộc trưởng nói không sai, Đại công tử đã biểu lộ sẽ động thủ đối với thế gia Kinh Châu ta, hôm nay đối phó Vương thị ngày mai hắn sẽ đối phó gia tộc Triệu thị ta, ngày khác thì sẽ đối phó với các ngươi. Lúc này chúng ta nên đoàn kết lại, chỉ có như vậy chúng ta mới có đường sống.
Tộc trưởng gia tộc Triệu thị đứng lên nói. Lúc này đã không phải là chuyện của gia tộc Vương thị rồi, chuyện này liên quan đến toàn bộ thế gia Kinh Châu, hắn làm sao không để ý.
- Tuy là nói vậy, nhưng đây dù sao cũng chỉ có bản thân Vương tộc trưởng nói thôi, trong phủ Đại công tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì chúng ta còn chưa biết, tuỳ tiện quyết định chống lại Đại công tử chỉ sợ lưỡng bại câu thương. Hơn nữa các đại tộc như Bàng thị còn chưa lên tiếng, lúc này quyết định có phải là quá gấp gáp hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận