Tam Quốc Tranh Phong

Chương 484

Diêm Phố lắc đầu, Lưu Kỳ này rõ ràng không nghĩ sẽ công thành, để tránh tạo thành tổn thương cho binh sĩ.
- Điều này…
Trương Anh lập tức trợn mắt há mồm.
- Được rồi, lệnh cho binh mã an tâm thủ thành, không được lơi là, mặt khác chú ý chặt chẽ tình huống đại quân Lưu Kỳ, nghiêm lệnh các huyện không được ra khỏi thành ứng chiến.
Diêm Phố nói.
Ngày hôm sau, ngoài thành hướng tây bắc cách Nam Hương năm mươi dặm, hai vạn đại quân Lưu Kỳ đang ở nơi này nghỉ ngơi cùng chỉnh đốn.
- Diêm Phố có động tĩnh gì không?
Lưu Kỳ cau mày, một đêm trôi qua rồi không ngờ Nam Hương không có chút tin tức nào truyền tới.
- Khởi bẩm chủ công, từ khi chủ công rời khỏi Nam Hương, Diêm Phố cũng không có bất kỳ hành động gì, còn hạ lệnh các huyện bốn phía giữ nghiêm thành trì không được nghênh chiến.
Dương Linh đứng bên cạnh Lưu Kỳ khom người nói.
- Xem ra Diêm Phố này đã phá được kế sách của ta.
Trong lòng Lưu Kỳ âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không tiếc nuối, nếu thoáng cái có thể đánh chiếm được Nam Hương, chẳng phải là không chút thú vị nào hay sao.
- Chỗ Ngụy Diên có tin tức gì truyền về không?
Trong lòng Lưu Kỳ vừa động, nghĩ đến Ngụy Diên rời đi trước thời hạn, không công được Nam Hương, chẳng lẽ còn không công được những tòa thành trì khác.
- Chủ công, Ngụy tướng quân đang tấn công thành vững chắc, không bao lâu nữa hẳn sẽ có tin tức.
Dương Linh khom người nói.
- Lệnh cho đại quân đóng quân ngay tại chỗ.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói, lúc này Gia Cát Lượng còn chưa đuổi tới Bách Lao quan, cũng không cần vội vàng tấn công các huyện khác của Hán Trung.
…. … … … …. … … … … … … … … … … … …
Ích Châu, bên trong phủ Châu Mục.
Hôm nay phủ Châu Mục nghênh đón một vị khách đặc biệt, Lưu Chương Ích Châu đuổi hết mọi người ra khỏi thư phòng, dường như có đại sự gì cần thương lượng với vị khách này.
Trong thư phòng, Trần Quần một thân áo vải, nhìn quần áo của y sẽ không nhìn ra y có thân phận như thế nào, mà đối diện Trần Quần cũng là một vị trung niên tuổi hơn bốn mươi, người này chính là Lưu Chương ở Ích Châu.
- Mặc dù sứ giả nói tốt, nhưng bản hầu đã đáp ứng Kinh Châu nhận đại quân Kinh Châu rồi, nếu lúc này đem đại quân Kinh Châu đuổi đi, chỉ sợ sẽ thất tín với thiên hạ.
Lưu Chương nhìn ánh mắt Trần Quần lóe lên, sắc mặt do dự không biết phải làm sao.
- Ha ha, Châu Mục đại nhân nên biết, nếu để mặc Kinh Châu đánh bại Hán Trung, Hán Trung tất sẽ rơi vào tay Kinh Châu. Chẳng lẽ Châu Mục đại nhân nghĩ Lưu Kỳ thật sự chỉ cần Miện Dương này thôi sư? Nếu Kinh Châu gạt Châu Mục đại nhân trước, Châu Mục đại nhân đuổi đại quân Kinh Châu đi thì có gì là không thể?
Trong lòng Trần Quần phì cười, chẳng qua Lưu Chương này chỉ là muốn lợi ích lớn hơn mà thôi.
Quả nhiên thấy Trần Quần nói như thế, Lưu Chương chỉ mỉm cười không nói.
- Châu Mục đại nhân trấn thủ Ích Châu mấy chục năm, dẹp yên ngoại tộc công lao lớn, nếu có thể đem cục diện Hán Trung tạm thời ổn định, ta nghĩ chủ công ắt sẽ đem việc này báo lên thiên tử. Đến lúc đó Châu Mục đại nhân tất sẽ được thiên tử coi trọng, ta nghĩ lợi ích trong chuyện này hẳn đại nhân biết rõ.
Trần Quần lập tức mở miệng nói.
- Ha ha, lúc này Tào Tháo ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể quản được Ích Châu. Kinh Châu binh hùng tướng mạnh, nhân tài đông đúc, Ích Châu ta tuy rằng không sợ, nhưng cũng không thể tùy tiện tạo thêm kẻ thù lớn như vậy.
Lưu Chương lắc đầu, Trần Quần nói thời gian dài như vậy, không có lợi ích nào thực tế cả, chẳng phải coi hắn là người ngu hay sao.
- Châu Mục đại nhân, tuy rằng thực lực Viên Thiệu cường đại, nhưng hắn lại ngang nhiên không quan tâm đến thiên tử, sao có thể ngăn được miệng lưỡi thiên hạ. Mất lòng dân Viên Thiệu làm sao có thể thủ thắng, hơn nữa dưới trướng chủ công nhân tài đông đúc, đối phó Viên Thiệu, cũng không nhọc đến Châu Mục đại nhân lo lắng rồi.
Châu Mục đại nhân cũng biết, Hán Trung Trương Lỗ mấy lần mạo phạm chủ công, chủ công mấy lần chinh phạt đều không thành công, lúc này bị Viên Thiệu kiềm chế đối với Trương Lỗ không có cách nào khác. Mà Kinh Châu cũng là địch của chủ công, nếu Châu Mục đại nhân có thể đem binh mã Kinh Châu đuổi ra khỏi Ích Châu, chủ công sẽ nguyện ý giúp Châu Mục đại nhân đánh chiếm Hán Trung. Không những thế mà ngay cả Thượng Dung và những nơi khác cũng sẽ nhập vào Ích Châu, ta nghĩ điều kiện này có lẽ Châu Mục đai nhân sẽ không cự tuyệt chứ?
Trần Quần lắc đầu, tiếp theo lại khuyên.
- Ồ, ngươi nói thật chứ? Ngươi có thể làm chủ được?
Trong mắt Lưu Chương chợt lóe tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Quần.
- Nếu chủ công phái ta đến Ích Châu, ta dĩ nhiên có thể tự làm chủ.
Sắc mặt Trần Quần chợt lóe lên vui mừng rồi biến mất, Lưu Chương này quả nhiên là thấy lợi quên nghĩa.
- Một khi đã như vậy, vì sao ngươi một mình đến Ích Châu, mà trước đó lại không có bất kỳ tin tức gì?
Lưu Chương nhìn về phái Trần Quần, ánh mắt đầy hoài nghi.
- Châu Mục đại nhân nên biết, chủ công cùng Kinh Châu có ân oán, hiện giờ chủ công đang cùng Viên Thiệu chiến đấu kịch liệt không thể xuất người đối phó với Kinh Châu. Nếu lúc này cùng Kinh Châu đánh lớn, Châu Mục đại nhân nên biết kết quả như thế nào, nếu không như vậy, thì đại quân Kinh Châu làm sao đi qua được Thượng Dung?
Trần Quần lắc đầu, thở dài nói.
- Ngươi nguyện định ra minh ước?
Lưu Chương hỏi Trần Quần.
- Có gì không dám?
Trần Quần đầy tự tin.
Không bao lâu, một phần minh ước đã xuất hiện trên mặt bàn, Lưu Chương hài lòng nhìn thoáng qua minh ước, trên minh ước không chỉ bao gồm hết thảy những gì Trần Quần hứa hẹn, thậm chí còn tăng lên, đó chính là bái Lưu Chương làm Trấn Tây tướng quân.
- Chẳng trách lúc trước Lưu Kỳ này không tấn công Ích Châu, Lưu Chương như đồ bỏ đi làm sao có thể bảo vệ cho Ích Châu, chỉ cần đánh bại Hán Trung, Ích Châu sớm muộn gì cũng trong tầm tay của Kinh Châu.
Rời khỏi phủ Châu Mục, Trần Quần lắc đầu đối với cái gọi là minh ước với Lưu Chương, ngày hôm nay chư hầu thiên hạ hỗn chiến cát cứ, minh ước chẳng qua cũng chỉ như đồ bỏ đi mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xé bỏ, hơn nữa y cũng không cho rằng Lưu Chương có thể thu hồi Hán Trung. Gia Cát Lượng tuy chỉ có ba vạn binh mã, nhưng đều là quân tinh nhuệ, Lưu Chương muốn đuổi Gia Cát Lượng ra khổi Ích Châu lại có chút phiền phức.
Nghĩ vậy Trần Quần lại bỏ đi suy nghĩ trở về Thượng Dung, lúc này vẫn nên ở lại Ích Châu nói không chừng có thể làm nhiễu loạn Kinh Châu, không để lại dấu vết đánh giá mọi nơi một chút. Trong lòng vừa động, Trần Quần đi trong thành một vòng, đột nhiên đi vào trong một hẻm nhỏ, sau đó biến mất không thấy.
Sau khi Trần Quần biến mất không lâu, hai bóng người xuất hiện ở đầu hẻm, hai người tiến vào hẻm nhỏ tìm một hồi, không thấy Trần Quần, liếc mắt nhìn nhau, ảo não rời khỏi.
-------
- Đại nhân, mất dấu rồi.
Trong một phủ đệ tại thành Thành Đô, hai người hầu trẻ tuổi nơm nớp lo sợ nói. Hai người này chính là hai người khi nãy đã đi theo Trần Quần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận