Tam Quốc Tranh Phong

Chương 591

Nếu mục tiêu của không phải là Thành Đô thì ý đồ của Kinh Châu là gì. Ánh mắt Trịnh Độ lóe sáng, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm thán, nều không ngoài dự kiến thì toàn bộ Ích Châu đã hỏng, không có binh mã trấn thủ thành trì, các thành trì liên tiếp thất thủ, đã đánh tan toàn bộ ý chí chiến đấu của Ích Châu.
Càng ngày càng nhiều thành trị bị đánh hạ thì sẽ càng có nhiều thành trì lựa chọn đầu hàng, Kinh Châu sẽ không gặp bất kỳ ngăn cản nào ở bụng Ích Châu, thậm chí đại quân trong thành Miên Trúc sẽ cô độc chỉ có một mình.
Nếu đoán không lầm, mấy ngày này các thế gia Ích Châu sẽ chủ động liên hệ với Lưu Kỳ đều được Lưu Kỳ tiếp nhận.
- Lôi Đồng làm cái gì không biết, lại để cho Triệu Vân hoành hành như thế, thật là đáng chết!
Trầm mặc một hồi lâu, Lưu Chương quát lớn vang khắp đại điện.
Tiếng quát lớn của Lưu Chương vang lên, tất cả mọi người trên đại điện đều cúi đầu không nói, dường như không muốn nhúng tay vào việc của Ích Châu.
- Còn có Mạnh Đạt, Trương Tùng sao lại để Triệu Vân tàn sát bừa bãi các quận như vậy, cũng phải giết.
Trịnh Độ đứng bên cạnh Lý Nghiêm liên tục cười khổ, tốc độ của đại quân Triệu Vân Lưu Chương không phải không biết, tuy chỉ chậm gần nửa canh giờ nhưng mục tiêu của Triệu Vân lại không phải là Thành Đô, trên đường đi hành tung bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, nếu Lôi Đồng có thể đuổi kịp Triệu Vân mới là việc lạ.
Về phần đám người Mạnh Đạt, Trương Tùng, bất kể thế nào thì cố thủ Thành Đô cũng là lựa chọn tốt nhất, có thể bảo vệ Thành Đô đã là một công lao rất lớn.
Lúc này Lưu Chương có thể làm bất cứ cái gì khi tuyệt vọng, tùy ý trách đại tướng dưới trướng, chẳng phải là khiến nội bộ lục đục? Nghĩ tới người là kẻ thù của mình Kinh Châu Lưu Kỳ kia, nếu so với người trước mắt không biết mạnh hơn bao nhiêu lần?
- Khởi bẩm chủ công, sau khi đại quân Kinh Châu đánh hạ Giang Nguyên đột nhiên đi về hướng đông.
- Hướng đông?
Ánh mắt Trịnh Độ sáng lên, ngay sau đó nheo mắt nhìn bản đồ.
Hướng đông của thục quận đều là Ích Châu, nhưng Trịnh Độ cũng nhìn về phía Võ Lăng, ở nơi đó Trương Nhậm đang đánh lén Kinh Châu, lúc này hẳn là đã đang công thành mạnh mẽ, không biết tình hình thế nào nhưng thời gian dài như vậy mà không có tin tức truyền về, có lẽ đã thất bại.
Trịnh Độ lắc đầu, trong mắt tràn đầy cảm thán, cũng không biết làm sao Kinh Châu có thể ngăn cản được Trương Nhậm đánh lén, Nghiêm Nhan binh bại có thể hiểu được, dù sao không ai đoán được Vương Uy lại dột nhiên xuất hiện ở Uyển Thành.
Nhưng Võ Lăng cách Tương Dương rất xa, hơn nữa địa thế hẻo lánh xưa này không có nhiều binh mã trấn thủ, làm sao Trương Nhậm không công dược một Võ Lăng?
Triệu Vân chạy từ Thục quận tới Võ Lăng đương nhiên là đi cứu viện Võ Lăng, nhưng từ Thục quận tới Võ Lăng nhanh nhất cũng phải mất hai ngày, chẳng lẽ Triệu Vân không sợ trong quá trình đó Trương Nhậm đã công phá Võ Lăng, thậm chí quét toàn bộ Kinh Nam?
Hắn lập tức lại giật mình, tám phần là Lưu Kỳ cũng không biết tình hình của Võ lăng mới để Triệu Vân đi tới Võ Lăng để đề phòng vạn nhất.
…………………..
Võ Lăng. Trương Nhậm tấn công Võ Lăng đã hai ngày hai đêm, nhưng vẫn vẫn không thể công được một Võ Lăng nho nhỏ, trong thành Võ Lăng giống như có vô số binh mã vậy, mỗi một lần công đến thành luôn có một nhóm người dũng mãnh đánh lui binh lính dưới trướng mình.
Nhìn binh lính dưới trướng mệt mỏi vô lực tái chiến, trong lòng Trương Nhậm tràn đầy chua xót, căn cứ theo tin tức thám báo truyền đến, Trường Sa Hoắc Tuấn, Linh Lăng Lưu Độ cũng dẫn theo đại quân chạy tới Võ Lăng.
Chưa tới một canh giờ là có thể tới đây, tuy hai người cũng không phải tướng lĩnh nổi danh gì, hắn cũng không hề sợ hãi nhưng lúc này đại quân đã không thể tái chiến.
Đột nhiên trên thành Võ Lăng có thêm một bóng người, trong lòng Trương Nhậm cả kinh, qua mấy ngày chiến đấu kịch liệt, Thái thú Võ Lăng Vương Xán hắn đã biết, nhưng người này rõ ràng không phải là Vương Xán.
Trương Nhậm nhìn chăm chú, chỉ thấy người này chắp tay nói:
- Tại hạ Từ Nguyên Trực, bái kiến Trương tướng quân!
Tuy rằng người này chỉ mặc áo bào màu trắng, lại đứng trên tường thành vừa mới chiến đấu kịch liệt, bốn phía đều là vết máu, nhưng y có cảm giác người này ôn hòa thanh nhã, thậm chí lộ ra thái độ ung dung.
- Từ Nguyên Trực? Từ Thứ?
Trương Nhậm cả kinh, ngay sau đó lại giật mình, chả trách mấy ngày này binh mã trên thành lại có sự khác biệt lớn như vậy, mặc dù không thay đổi người nhưng phong cách lại có sự khác biệt rất lớn.
- Không biết tiên sinh tới đây từ khi nào?
Trương Nhậm hít một hơi thật sâu ngẩng đầu nhìn Từ Thứ nói.
- Ha ha, tại hạ đã tới từ hôm qua, Trương tướng quân quả nhiên không tầm thường, nếu không có Cẩm Y Vệ hỗ trợ thủ thành, chỉ sợ thành Võ Lăng đã bị công phá.
Từ Thứ nhìn Trương Nhậm,, trong mắt tràn đầy kính nể, năng lực cầm binh của Trương Nhậm tuyệt đối được xưng là tướng lĩnh đứng đầu.
Chỉ hai ngày mà có năm trăm Cẩm Y Vệ chết trận, bị thương không dưới tám trăm người, có thể nói hơn phân nửa Cẩm Y Vệ tiềm phục ở Kinh Nam và Ích Châu đều bị điều động tới đây.
Cẩm Y Vệ phụ trách an toàn của Lưu Kỳ, cũng phụ trách thu thập tình báo thiên hạ, thậm chí phụ trách ám sát cứu viện và một số việc khác, mặc dù không có nhiều thực quyền nhưng đều là quân tinh nhuệ chọn từ đại quân ra, thậm chí có người có xuất thân võ nghệ, không ngờ lại tổn thất dưới tay Trương Nhậm nhiều như vậy, thật sự khiến y cảm thấy kinh ngạc.
- Thì ra là thế.
Trương Nhậm gật đầu không nói gì, nếu Từ Thứ đã tới thì lần đánh lén Võ Lăng này coi như thất bại.
- Trương tướng quân muốn trở về Ích Châu?
Từ Thứ nhìn Trương Nhậm nói.
- Không sai.
Trương Nhậm gật đầu nói.
- Hai ngày trước đại tướng Nghiêm Nhan Ích Châu đánh lén Thượng Dung bị hãm sâu trùng vây bất đắc dĩ phải quy hàng Kinh Châu ta, hiện giờ đã bị Lưu Ích Châu hạ lệnh tru di tam tộc, Trương tướng quân thật sự muốn về?
Từ Thứ thở dài nói.
- Cái gì?
Trương Nhậm kinh hô, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin.
- Ai, Ích Châu đại thể đã mất, Trương tướng quân chẳng lẽ không suy nghĩ cho mình một chút ư?
Từ Thứ không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trương Nhậm nhìn Từ Thứ, xoay người dẫn theo binh lính dưới trướng bỏ đi.
- Những lời ngươi nói là sự thật?
Tại quận Phù Lăng, Trương Nhậm nhìn chằm chằm tiểu tướng dưới trướng…
- Cực kỳ chính xác, mệnh lệnh của Châu Mục đại nhân đã truyền khắp các quận, hiện giờ toàn bộ Ích Châu đều biết việc này.
- Ha ha…
Trương Nhậm cười khổ, phất tay ra hiệu cho tiểu tướng lui ra, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, những chuyện xưa kia lại ùa về.
Được Lưu Yên đề bạt và trọng dụng, tình hữu nghị với Nghiêm Nhan, sao lại có tình thế tiến thoái lưỡng nan như ngày hôm nay.
Trương Nhậm đang trầm tư thì Triệu Vân cũng dẫn theo một vạn binh mã dưới trướng chạy từ hướng tây Thành Đô tới, do các nơi đi qua đều hàng nên đại quân không gặp phải chút trở ngại nào, hiện tại cũng tới quận Phù Lăng.
- Tướng quân, Trương Nhậm không đánh hạ được Võ Lăng, hiện giờ đang dẫn theo binh mã dưới trướng nghỉ ngơi ở quần Phù Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận