Tam Quốc Tranh Phong

Chương 480

Trong lịch sử khi Tôn Sách tấn công Tào Tháo đã gặp chuyện bỏ mình, tuy rằng không biết có phải Tào Tháo phái người làm hay không, nhưng trong lòng hy vọng sự tình trong lịch sử là thật. Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu muốn ngang hàng với thế lực phương bắc ít nhất cũng cần thời gian từ năm đến sáu năm, thời gian năm đến sáu năm này hắn rất cần đấy, tuyệt đối không hy vọng bị người khác phá hư.
Tuy nhiên bởi vì hắn nhiều chuyện thay đổi không ít, Tôn Sách có thể giống như trong lịch sử bỏ mình do bị ám sát hay không, lại lãng phí thời gian ở Thượng Dung quả thật không đáng.
Thượng Dung bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi, mà Hán Trung thì lại khác, nếu cho Tào Tháo một chút thời gian nghỉ ngơi, Tào Tháo sẽ không cho phép hắn đến được Hán Trung. Năm đó bởi vì Lưu Bang lấy được Hán Trung, sau đó lấy được thiên hạ, là có thể biết tầm quan trọng của Hán Trung.
- Ngươi phái người tới Thượng Dung, nói cho Tào Nhân, nếu trong quá trình Kinh Châu ta đánh chiếm Hán Trung, hắn và Tào Thuần nếu dám ở sau lưng tính kế, Kinh Châu ta sẽ không ngại thêm một mồi lửa cho Tào Tháo.
Trong lòng Lưu Kỳ vừa động, lúc này Tào Tháo không phải là kiến bò trên chảo nóng ấy ư, nếu Tào Nhân và Trần Quần thật sự thức thời như vậy, cũng sẽ không đi theo Tào Thuần quấy rối ở Phàn Thành.
Quan trọng nhất là hắn cũng không nhận ra vẻ lỗ mãng này của Tào Thuần là thật hay không, nhìn như lúc này quấy rầy đối với Kinh Châu, trêu chọc cho Tào Tháo thêm một đại địch, nhưng Tào Tháo và Lưu Kỳ vốn là cường địch sinh tử, chỉ cần Tào Thuần tìm được cơ hội công chiếm lại Uyển Thành, thì không khó không có lực đánh lại.
- Đại ca, Lưu Kỳ này hắn thật sự quá càn rỡ rồi, dám uy hiếp đại ca.
Tào Thuần trong thành Thượng Dung vẻ mặt phẫn nộ, sứ giả Lưu Kỳ phái tới vừa mới rời đi.
Tào Nhân sắc mặt cực kỳ âm trầm, Lưu Kỳ làm như thế chính là không đem hai anh em họ ở trong mắt, mặc dù là hành động của Tào Thuần đều do hắn cố ý, nhưng Lưu Kỳ có phần quá càn rỡ đi.
- Trường Văn, ngươi xem …
Tuy trong lòng tức giận, Tào Nhân cũng không mất đi lý trí.
- Ai, Lưu Kỳ này biết chủ công sẽ không trở mặt với Kinh Châu hắn, cũng biết Tử Hiếu sẽ không đánh mất lí trí chặt đứt đường lương thực của Kinh Châu.
Ngồi đối diện Tào Nhân là một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, đúng là Trần Quần mà Tào Tháo phái đến trợ giúp Tào Nhân. Thấy Tào Nhân hỏi, Trần Quần thở dài nói.
Tình huống thiên hạ lúc này bất kể là từ phương diện nào cũng đều gây bất lợi cho Tào Tháo, lúc này mặc kệ Tào Nhân có nguyện ý hay không thì cũng phải nhẫn nại.
- Chẳng lẽ để cho Lưu Kỳ kiêu ngạo như thế, tuỳ tiện từ Thượng Dung vận chuyển lương thảo cùng đồ quân nhu hay sao?
Tào Thuần không cam lòng nhìn Trần Quần.
Ngay cả Tào Nhân cũng đầy vẻ không cam lòng, Trần Quần lắc đầu nói:
- Hôm trước Tôn Sách Giang Đông đã dẫn dắt năm vạn đại quân tấn công Cửu Giang, theo Tử Hiếu nếu lúc này khai chiến với Kinh Châu, dựa vào số binh mã chúng ta có thì có thể duy trì trong bao lâu? Quan trọng nhất là, nếu để cho chủ công vì việc của Thượng Dung mà phân tâm, ta đây là chết ngàn lần cũng khó chối được sai lầm này.
Tào Nhân sắc mặt đổi mấy lần, Tôn Sách tấn công Cửu Giang, cũng không biết Cửu Giang có thủ được hay không. Mặc dù nhắc thời gian Tào Tháo chiếm cứ Cửu Giang không ngắn, nhưng cũng không dài, Cửu Giang nguyên bản là một phần quản lý của Dương Châu, Tôn Sách lấy thân phận của Châu Mục chinh phạt Cửu Giang, danh chính ngôn thuận ai cũng không thể tìm ra lỗi sai nào, nếu thật sự đã đánh mất Cửu Giang, vậy đại quân Giang Đông có thể lấy Cửu Giang làm căn cứ tấn công Tịnh Châu và những nơi khác, tình cảnh của Tào Tháo càng thêm bất ổn.
- Trường Vân, thật sự là không có cách nào sao, Hán Trung thật sự là nơi quá quan trọng, mấy năm nay chủ công tấn công Hán Trung đều không công mà lui, chẳng lẽ thật muốn chúng ta cứ trơ mắt để Lưu Kỳ đánh chiếm Hán Trung hay sao?
Tào Nhân hít một hơi thật sâu, cưỡng chế vẻ không cam lòng trong lòng, lúc này cùng Kinh Châu giao chiến không thể nghi ngờ chính là tự chui đầu vào rọ.
- Tử Hiếu yên tâm, Lưu Kỳ muốn đánh chiếm Hán Trung cũng không dễ dàng, tuy rằng tiền hậu giáp công Hán Trung khả năng có thể thu được Hán Trung là rất lớn, nhưng phía nam Hán Trung có Bách Lao quan, bắc có Bình Dương quan, dễ thủ khó công, Lưu Kỳ này muốn trong thời gian ngắn đánh bại Hán Trung quả thật là si tâm vọng tưởng. Tuy rằng không thể cùng Kinh Châu trở mặt, nhưng lại có thể âm thầm cản trở một chút.
Trần Quần trầm ngâm một chút nói.
- Ồ, làm thế nào để âm thầm cản trở đây? Kinh Châu tấn công Hán Trung đối với đối với Thượng Dung ta tất nhiên là phòng bị cực kỳ chặt chẽ, nếu binh mã Thượng Dung hơi có chút hành động, Kinh tất Châu sẽ biết được.
Tào Nhân nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
- Ha ha, Kinh Châu không phải là hai đường giáp công Hán Trung đấy ư, nếu Lưu Chương Ích Châu không muốn binh mã Kinh Châu xuất hiện ở Ích Châu, vậy Kinh Châu sẽ như thế nào?
Trần Quần cười cười nói.
- Lưu Chương kia không phải đã cho Kinh Châu mượn đường rồi sao? Sao lại ngăn cản được?
Tào Thuần không hiểu hỏi.
- Ha ha, Lưu Chương kia không khó đối phó, chẳng qua hắn muốn mượn tay Kinh Châu thu hồi Hán Trung mà thôi, nếu chủ công có thể phái người âm thầm đi đến Ích Châu, tìm hiểu để ý, lại cho Lưu Chương quyền lợi nhất định, Lưu Chương tất sẽ trở mặt, bằng mọi cách sẽ cản trở binh mã Kinh Châu.
Trần quần cười tươi như hoa, trong mắt tràn đầy tự tin.
- Tốt, ta lập tức phái người tới Hứa Đô.
Tào Nhân đứng lên.
- Ha ha, chủ công lúc này không ở Hứa Đô rồi, người chỉ cần ở trên điệp báo nói ta âm thầm đi đến Ích Châu cùng Lưu Chương thương thảo việc này, kính xin chủ công không nên trách tội là được.
Trần Quần khẽ mỉm cười, chính bản thân y còn không dám một mình rời khỏi Thượng Dung thay Tào Tháo thuyết phục Lưu Chương, nhưng lúc này có Tào Nhân và Tào Thuần, Tào Tháo sẽ không nghi kỵ
- Tốt, ta đây đi viết điệp báo, Trường Văn yên tâm lần này đi Ích Châu, hết thảy có thể ứng biến, mọi việc đã có hai chúng ta chịu trách nhiệm rồi.
Trong lòng Tào Nhân vừa động ngay lập tức nói. Tuy rằng Tào Tháo đối với tướng lĩnh dưới trướng tin tưởng có thừa, nhưng cũng phòng bị không ít, nếu Trần Quần một mình thay Tào Tháo làm chủ, có thể giành được một ít công lao, chỉ sợ cũng sẽ khiến cho Tào Tháo không vui. Hơn nữa huynh đệ bọn họ đã không giống như trước nữa, tuy rằng Tào Tháo đối với tướng lĩnh dưới trướng đều phòng bị nhưng đối với gia tộc Tào thị cũng cực kỳ tín nhiệm.
- Ha ha, có lời này của tướng quân, ta đây sẽ lên đường đi Ích Châu, thuyết phục Lưu Chương ngăn cản binh mã Kinh Châu tiến vào Hán Trung. Tuy nhiên Thượng Dung này còn cần hai vị tướng quân tạm thời nhẫn nại, tuy rằng quan hệ giữa chủ công và Kinh Châu vô cùng tồi tệ, nhưng lúc này không phải thời điểm trở mặt, ta nghĩ Kinh Châu này cũng sẽ không trở mặt cùng chủ công.
Trần Quần nói một câu rồi chắp tay với hai người Tào Nhân, xoay người rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận