Tam Quốc Tranh Phong

Chương 323

Tuân Văn Nhược cười nói. Đồng thời cũng thêm chút coi thường Lưu Biểu, tài cán như này không ngờ lại chỉ cho giữ chức tướng phòng giữ Cức Dương, Lưu Biểu này đúng là không hiểu dùng người. Vốn y còn xem trọng Tương Dương vài phần, giờ lại âm thầm lắc đầu.
- Ha ha, Tào tặc vô sỉ, không ngờ ngươi lại vô sỉ hơn, thiệt cho chủ công nhà ta còn nói ngươi bất đắc dĩ mới hiệu lực cho Tào tặc, không ngờ ngươi cũng là kẻ mua danh chuộc tiếng.
Nghe Tuân Văn Nhược nói như vậy, Ngụy Diên cười to nói.
- Các ngươi lập tức rời khỏi ngay, nếu không ta ra lệnh một tiếng, các ngươi sẽ phơi thây ngay tại chỗ.
Ngụy Diên lạnh lùng lớn tiếng quát.
- Ồ, xin hỏi chủ công tướng quân là ai?
Tuân Văn Nhược bị Ngụy Diên nói cũng có chút tức giận, tuy nhiên nghe vậy cũng không khỏi hiếu kỳ hỏi lại. Nguy Diên có tài nhưng chỉ giữ chức tướng phòng giữ Cức Dương, không ngờ không hề bất mãn chút nào ngược lại còn khinh thường mình mời chào như thế, điều này làm cho y cảm thấy kỳ lạ.
Chủ công nhà ta là Lưu Kỳ, con trai của Trấn Nam tướng quân. Ngươi cũng không phục?
Ngụy Diên đột ngột đứng thẳng, biểu lộ khí thế bức người, chỉ sợ lúc này Tuân Văn Nhược dám nói Lưu Kỳ nửa chữ không vào tai sẽ tiến lên chém Tuân Văn Nhược ngay.
- Hóa ra là hắn.
Tuân Văn Nhược trầm ngâm một hồi chắp tay nói:
- Nếu đã vậy, chúng ta cũng chỉ có ngày khác tái chiến rồi.
Lúc này Tuân Văn Nhược đã hiểu vì sao Ngụy Diên lại khinh thường đối với câu mời chào của mình như thế. Dưới trướng Lưu Kỳ đều là đại tài, nhưng chức quan cũng không cao, mặc dù vậy y cũng có thể nhìn ra những người này rất trung thành và tận tâm với Lưu Kỳ, người như vậy y tự hỏi không có bản lĩnh làm cho bọn họ đầu hàng.
Ngụy Diên chém giết Tang Bá đại quân khí thế đang thịnh, dây dưa nữa sẽ chỉ làm cho sĩ khí đại quân Ngụy Diên càng tăng cao, cứ thế một bên tăng một bên giảm tám ngàn binh mã phía sau y lúc này đã không còn ý chí chiến đấu, mặc dù là phái ra Hứa Chử chiến đấu cũng chưa chắc đã xoay chuyển được thế cục.
- Hầu tiếp bất cứ lúc nào.
Ngụy Diên vung giáo dài dẫn ba nghìn binh mã trở về thành.
Ba ngàn binh mã giao chiến trên đất bẳng phẳng phía sau không chiếm ưu thế, mà trong đại quân Tuân Văn Nhược còn có một Hứa Chử không kém gì mình, lại có Tuân Văn Nhược trấn thủ trong quân thật sự đánh nhau thua thiệt vẫn là mình.
Mà Tuân Văn Nhược lúc này có chỗ cố kỵ, đại quân Ngụy Diên khí thế đang dâng cao, một khi đánh nhau Hứa Chử ngăn lại được Ngụy Diên mình chỉ huy đại quân có thể tiêu diệt ba nghìn binh mã trước mặt này, nhưng đến lúc đó tám ngàn đại quân phía mình khả năng đã tổn thất quá bán, đừng nói là đánh hạ Uyển Thành rồi, nói không chừng còn chưa kịp chiếm lĩnh Cức Dương thì đã bị Phi Hổ Quân chạy tới sau tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Song phương đều có chỗ e dè bởi vậy đều chấp nhận động tác của đối phương.
- Vì sao quân sư dễ dàng buông tha Ngụy Diên kia?
Vừa về tới doanh trại Hứa Chử liền đi tới trong đại trướng của Tuân Văn Nhược chất vấn. Hôm nay ngay trước mặt hắn, Tang Bá bị giết, Tào Tháo và Tuân Văn Nhược bị Ngụy Diên mắng máu chó xối đầu, điều này làm cho trong lòng của hắn tức giận dị thường.
Mời Hứa tướng quân ngồi. Nếu hôm nay giao chiến với Ngụy Diên, sợ là tám ngàn binh mã của chúng ta sẽ có tổn thất hơn phân nửa, đến lúc đó Phi Hổ Quân của Uyển Thành chỉ cần thừa cơ truy kích, là có thể xử chúng ta tại nơi này. Hôm nay mặc dù Ngụy Diên kia thắng một chút, nhưng ta đã có hiểu biết về y. Người này tuy rằng võ nghệ không tầm thường, nhưng không đáng để lo nghĩ, tối hôm nay Hứa tướng quân hãy dẫn dắt năm nghìn binh mã hạ trại ngoài thành Cức Dương, đại quân Ngụy Diên xâm phạm ngươi không cần xuất chiến, chỉ cần càng không ngừng quấy rầy hắn là được. Ta mang theo binh mã còn lại đi trước đánh hạ Niết Dương, khiến cho Ngụy Diên đầu đuôi không thể nhìn nhau, trận thế tự loạn. Ngụy Diên đầu đuôi không thể nhìn nhau, trận thế tự loạn.
Tuân Văn Nhược lắc đầu nói.
- Quân sư yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ trừng trị tên Nguỵ Diên kia.
Hứa Chử chắp tay nói. Tuy y không thông binh pháp, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, nghe Tuân Văn Nhược giải thích là hiểu ngay tính toán của Tuân Văn Nhược.
- Ừ, có Hứa tướng quân vậy Nguỵ Diên kia ắt không dám vọng động. Tuy nhiên Nguỵ Diên kia tới khiêu chiến trước Hứa tướng quân không thể ra doanh nghênh chiến.
Tuân Văn Nhược lo lắng dặn dò hai câu. Hứa Chử mặc dù là một viên mãnh tướng, nhưng tính cách cũng quá lỗ mãng, nếu để cho Ngụy Diên nắm lấy cơ hội vậy thì năm nghìn binh mã này nói không chừng sẽ tiêu rồi. Chỉ có điều hiện giờ bên cạnh y ngoại trừ Hứa Chử cũng còn người nào có thể sử dụng rồi.
- Quân sư yên tâm.
Hứa Chử khoát tay.
Thấy Hứa Chử như thế, Tuân Văn Nhược chỉ đành hy vọng Hứa Chử có thể kiên trì nửa ngày, chờ mình lấy Niết Dương rồi trở về hội hợp.
Cùng tối hôm đó, Tuân Văn Nhược mang theo ba nghìn binh mã suốt đêm rời khỏi Cức Dương, đi Niết Dương. Mà Hứa Chử mang theo năm nghìn đại quân còn lại cũng đồng thời ra ngoài thành Cức Dương cắm trại cách thành năm dặm.
Mà Nguỵ Diên quay về thành, một mặt sai người giám thị động tĩnh đại quân của Tuân Văn Nhược, một mặt điều động toàn bộ một ngàn binh mã Cức Dương và Niết Dương đến Niết Dương, mình thì mang theo ba nghìn binh mã còn lại đóng ở Cức Dương, hơn nữa còn sai người đem đầu của Tang Bá mang đến cho Bàng Thống Uyển Thành, báo cáo tình huống của Cức Dương cho Bàng Thống biết.
Ngay lúc Tuân Văn Nhược rời khỏi không lâu, Ngụy Diên đã nhận được tin về binh mã Tuân Văn Nhược, lập tức triệu tập ba nghìn binh mã trong thành Cức Dương đuổi ra khỏi thành. Nhìn đại doanh Hứa Chử cách cửa thành không xa, Ngụy Diên cười lạnh một tiếng phất tay với những người phía sau.
- Thùng thùng thùng…
- Giết giết giết…
Không bao lâu tiếng khua chiêng gõ trống xen lẫn tiếng kêu giết chợt vang lên, nháy mắt truyền khắp toàn bộ đại doanh của Hứa Chử. Toàn bộ đại doanh của Hứa Chử lập tức lâm vào hỗn loạn.
Hứa Chử đang nghỉ ngơi nghe tiếng kêu giết bèn nhảy dựng lên, không kịp mặc khôi giáp chạy ra khỏi lều lớn quát với binh lính:
- Sao lại thế này? Tiếng kêu giết ở đâu?
- Thuộc hạ cũng không biết.
Binh lính canh giữ ngoài trướng vải lúc này trong lòng đang chìm xuống, tiếng kêu giết vang vọng rung trời làm gã tưởng đại quân bên trong thành tiến đến tập kích doanh trại.
- Vậy còn không nhanh đi nghe ngóng.
Hứa Chử cực kỳ bực bội quát sĩ tốt.
- Vâng.
Sĩ tốt thở phào vội lĩnh mệnh đi.
Không bao lâu sĩ tốt chạy trở về nói:
- Khởi bẩm tướng quân, là đại quân Ngụy Diên bên trong thành đến tập kích doanh trại, lúc này đã đến bên ngoài cửa doanh rồi.
- Cái gì? Tên nhãi Nguỵ Diên này coi ta là quả hồng nhũn à. Lập tức kích trống tụ binh theo ta ra đánh tan tên Ngụy Diên này.
Nói xong Hứa Chử cầm lấy trường đao lao ra ngoài doanh môn, lại bị hơn mười tiểu tướng phía sau chạy tới giữ chặt lại.
- Tướng quân, quân sư trước khi đi đã dặn dò không thể ra khỏi doanh. Ngài đã đồng ý rồi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận