Tam Quốc Tranh Phong

Chương 452

Lưu Kỳ nói xong nhìn mọi người mở miệng nói:
- Mệnh Vương Uy tạm thời rời bỏ chức thống lĩnh Phi Long Quân Văn Sính, Phi Hổ Quân, hai quân tạm thời do hai quân sư thống lĩnh.
- Xoạt.
Lưu Kỳ vừa nói xong tất cả mọi người trên đại điện đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ, phải biết rằng uy vọng của Vương Uy và Văn Sính ở Kinh Châu không phải Gia Cát Lượng, Bàng Thống và mấy người mới nổi danh gần đây có thể so sánh được, Lưu Kỳ muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn thu quyền lực của hai đại tướng hay sao?
Trong lúc mọi người còn nghi hoặc thì Lưu Kỳ tiếp tục truyền lệnh:
- Ngay khi tổ chức và thành lập Huyền Vũ Quân, lệnh cho Văn Sính làm thống lĩnh Huyền Vũ Quân, trong vòng ba tháng nhất định phải tổ chức và thành lập năm vạn Huyền Vũ Quân. Ngay khi tổ chức và thành lập Chu Tước Quân, lệnh cho Vương Uy đảm nhận chức thống lĩnh Chu Tước Quân, tử bên trong các quận chọn ra năm vạn binh mã trong vòng ba tháng phải hoàn thành.
Huyền Vũ Quân? Chu Tước quân?
Khi nghe Lưu Kỳ nói như vậy, mọi người sửng sốt, hóa ra Lưu Kỳ không phải muốn tước quyền lực của Văn Sính và Vương Uy, mà là phái hai người huấn luyện lính mới. Tuy nhiên mọi người lập tức nghi hoặc, sao lại thành lập Huyền Vũ quân và Chu Tước quân, chuyện gì đã xảy ra? Nếu phải tổ chức và thành lập lính mới, vì sao không chiêu mộ thêm, vì sao phải điều động binh mã từ các quận, đây không phải là làm suy yếu thực lực của các quận hay sao, nếu lại bị Giang Đông xâm lấn chẳng phải là tự chui đầu vào rọ?
Tuy nhiên mọi người biết Lưu Kỳ đã hạ lệnh thì sẽ không sửa lại mệnh lệnh, bở vậy mặc dù rất nghi hoặc nhưng cũng không ai phản đối.
Đối với sự kinh ngạc của mọi người thì đám người Gia Cát Lượng lại hiểu rất rõ, Lưu Kỳ làm như vậy một mặt là làm suy yếu thế lực các quận, mặt khác là tạo ra binh mã mới, đến lúc đó mới có thể rút binh mã ra tấn công Hán Trung, ba mặt Kinh Châu đều phải chống đỡ địch nếu chỉ dựa vào Phi Long Quân và Phi Hổ Quân thì không đủ.
Hiện giờ toàn bộ chư hầu thiên hạ, bất kể là Tào Tháo, Viên Thiệu hay là Tôn Sách đều không ngừng mở rộng thế lực, nếu Kinh Châu không đuổi kịp thì sớm muộn cũng bị diệt vong.
Hơn nữa đây mới chỉ là bước đầu, sau đó Kinh Châu sẽ từ từ thực hiện một loạt các biện pháp. Hiện giờ Y Tịch đang chuẩn bị xây dựng Chiêu Hiền Quán, trong vòng vài ngày là có thể mở Chiêu Hiền Quán, đến lúc đó sẽ không ngừng thu hút nhân tài cho Kinh Châu.
Ngoài ra thư viện Tương Dương cũng sẽ được kiến tạo thành công trong vòng hai tháng nữa, viện trưởng chính là Bàng Đức Công, còn về phần Tư Mã Huy và Tống Trọng Tử thì Lưu Kỳ sẽ xây dựng thêm hai thư viện ở Uyển Thành và Giang Hạ, thay Kinh Châu mời chào người tài trong thiên hạ.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
- Cái gì? Không ngờ Vương Xán của gia tộc Vương thị lại nhậm chức thái thú Võ Lăng?
- Huyền Vũ quân, Chu Tước quân rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ Châu Mục đại nhân sẽ khai chiến với bên ngoài hay sao?
- Thư viện Tương Dương, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ để cho bình dân và con cháu của gia tộc cùng nhau đọc sách hay sao?
Sau khi mệnh lệnh của Lưu Kỳ truyền ra liền khiến cho các tộc trưởng của các gia tộc nghị luận, thay đổi liên tiếp, có thể nói là toàn Kinh Châu trong vòng mười năm qua chưa từng có, sách vở vẫn luôn là bảo vật kế thừa của các gia tộc, bây giờ Lưu Kỳ lại muốn xây dựng thư viện, chẳng lẽ sách vở là sao chép từ bên trong các gia tộc hay sao?
Chuyện sao chép sách vở làm sao có thể không khiến các tộc trưởng khiếp sợ, hơn nữa Lưu Kỳ đã hủy bỏ lệnh để cho con cháu quý tộc trực tiếp đảm nhiệm quan chức, tuy không nói tương lai sẽ tuyển chọn quan viên như thế nào nhưng cũng khiến cho các tộc trưởng gia tộc cảm thấy có liên quan đến việc xây dựng thư viện.
Quan trọng nhất là, các gia tộc ở Kinh Châu trong vòng mười ngày phải nộp lên bản sao mười bộ sách, ngược lại với những quan viên đã bổ nhiệm thì việc hiến sách lại càng tạo thêm áp lực cho các thế gia.
- Các vị, liên quan đến việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên thì chúng ta không thể can thiệp nhưng sao chép sách thì quan hệ đến truyền thừa trong gia tộc chúng ta, cần phải thận trọng. Các vị có biện pháp nào thích hợp không?
Mười tộc trưởng của các gia tộc ở Kinh Châu đang tụ tập ở đại sảnh của Tụ Phúc Lâu, thảo luận về việc cống hiến sách. Từ khi Lưu Kỳ phát ra mệnh lệnh đã hơn mười ngày trôi qua, trong mười ngày này ngoại trừ một số gia tộc có quan hệ chặt chẽ với Lưu Kỳ cống hiến sách thì những gia tộc khác đều im lặng.
- Vương tộc trưởng nói không sai, chuyện này liên quan đến truyền thừa của gia tộc không thể không cẩn thận, nếu giao sách ra thì gia tộc chúng ta làm sao có chỗ đứng? Thư viện truyền dạy có phải là đạo trị quốc không? Để những người dân bình thường đi học cùng con cháu cha, không phân chia trên dưới, sĩ nông công thương, đây là những lễ pháp lâu đời đâu thể nói bỏ là bỏ được.
Từ sau khi Vương Xán đảm nhiệm Thái thú Vương Lăng thì địa vị của gia tộc Vương thị ở Kinh Châu cũng được nâng cao, các gia tộc của các quận khác cũng bắt đầu thể hiện thiện ý với gia tộc Vương thị.
- Tuy nói là như vậy, nhưng Đại công tử vừa mới nhậm chức được vài ngày, quan mới nhậm chức ba đống lửa, nếu chúng lơ là chuyện này, sợ là không ổn.
Tộc trưởng gia tộc Triệu thị nhíu mày nói, thủ đoạn tàn nhẫn của Lưu Kỳ hắn đã chứng kiến, gia tộc Thái thị mạnh như vậy còn bị Lưu Kỳ trừ tận gốc, huống chi là gia tộc bọn họ.
- Nói thế cũng không sai nhưng chuyện này lại liên quan đến sự ổn định của các gia tộc chúng ta, hơn nữa hành động này của Đại công tử có lẽ là để thăm dò phản ứng của chúng ta, nếu chúng ta nhượng bộ thì e rằng chỉ có thể đợi bị thịt. Lúc trước đại công tử đã loại trừ mười mấy gia tộc, nếu chúng ta không đoàn kết lại e rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị Đại công từ tiêu diệt từng gia tộc một.
Một tộc trưởng lo lắng nói, Lưu Kỳ đã diệt trừ mười mấy gia tộc liên quan đến gia tộc Thái thị, hiển nhiên khiến hắn kiêng kị, so với gia tộc Thái thị thì những gia tộc này không được tính là gì.
Người này vừa nói xong thì nghe hừ một tiếng, mọi người quay đầu nhìn thì thấy một người trung niên mặc áo lam bào đang cầm chén trà nói chuyện, dường như cũng không để tâm đến việc sao chép sách vở.
- Hừ, đó là do bọn họ câu kết với kẻ thù bên ngoài với ý đồ không tốt, nếu họ tận tâm và trung thành với Đại công tử thì làm sao có ngày hôm nay, không phải chỉ là vài cuốn sách thôi sao, không lẽ những bình dân nhìn những cuốn sách này có thể trị được quốc? Những gia tộc chúng ta đã truyền thừa mấy chục năm, căn nguyên của chúng ta đâu phải những bình dân có thể so được.
Nhìn thấy khuôn mặt của người trung niên mọi người đều chấn động, người này chính là Trần Hiên tộc trưởng của gia tộc Trần thị ở Giang Hạ, tuy gia tộc Trần thị khiêm tốn nhưng cũng được coi là một đại gia tộc của Kinh Châu
Bạn cần đăng nhập để bình luận