Tam Quốc Tranh Phong

Chương 350

Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền ra, các chư tướng Giang Đông nhận được mệnh lệnh nguyên một đám xoa tay, tâm động không ngừng. Cũng chỉ có ba ngày, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đến lúc đó tứ phía công thành cho dù là Văn Sính cũng không thủ được.
……….............
………………..
Bên trong thành Giang Hạ, Văn Sính lúc này không còn có khí chất nho nhã như bình thường nữa, Văn Sính vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui trên đại điện, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía ngoài điện, như là đang chờ ai đó.
Không bao lâu sau một gã sĩ tốt Phi Long Quân bước nhanh đến, khom người nói:
- Tướng quân, Khổng Minh tiên sinh đang bận rộn chính sự trong thành không có thời gian tới đây.
- Hài.
Văn Sinh thở dài, phất tay để sĩ tốt lui ra ngoài.
Đây là lần thứ ba, từ khi đại quân Giang Đông đánh vào Giang Hạ, Văn Sính trước sau phái người ba lần đến mời Gia Cát Lượng, tuy nhiên đều bị Gia Cát Lượng lấy cớ bận việc công vụ mà trốn tránh không gặp.
Mười vạn binh mã Giang Đông đánh vào Giang Hạ, cho dù là Phi Long Quân cũng không ngăn cản được, chỉ có thể phòng thủ thành, tuy nhiên phòng thủ chung quy không phải biện pháp, nhưng mười vạn đại quân Giang Đông ngày đêm không ngừng công thành Giang Hạ, dù là Phi Long Quân cũng ngăn cản không được bao lâu.
Hiện giờ, toàn bộ thành Tương Dương cũng chỉ có Gia Cát Lượng được Lưu Kỳ phái tới là còn có thể có biện pháp, tuy nhiên sau vài lần phái người tiến đến mời Gia Cát Lượng đều bị y cự tuyệt, Văn Sính càng thêm khẳng định Gia Cát Lượng có biện pháp giải nguy tình tính thế trước mắt của Giang Hạ.
Gia Cát Lượng là do Lưu Kỳ phái tới để hiệp trợ ông đóng giữ thành Giang Hạ, sao có thể thờ ơ tình hình hiện tại của Giang Hạ, nếu Gia Cát Lượng không sốt ruột chút nào, trong lòng của y khẳng định có biện pháp, hơn nữa hai ngàn Phi Long Vệ bị Gia Cát Lượng phái ra ngoài đến này chưa có tin tức, có khả năng chính là quân cờ ẩn mà Gia Cát Lượng an bài.
Bị Gia Cát Lượng cự tuyệt ba lần, trong lòng Văn Sính càng thêm hiểu được, Gia Cát Lượng không phải là không có biện pháp, mà là muốn buộc ông chủ động chịu thua, khiến ông chủ động đưa chức quân sư Phi Long Quân đến tay Gia Cát Lượng. Nghĩ vậy trong lòng Văn Sính có chút bất đắc dĩ, mấy ngày hôm trước đúng là ông không để ý tới Gia Cát Lượng, không nghĩ tới mấy ngày này lại phải cầu đến y.
Văn Sính cũng không phải là không thể buông bỏ cái tôi xuống, nghĩ trong lòng Gia Cát Lượng đã có đối sách, đơn giản đích thân đi tới phủ Thái thú gặp Gia Cát Lượng, không bao lâu sau Văn Sính thấy Gia Cát Lượng đang bận rộn.
Lúc này Gia Cát Lượng đích xác là đang bề bộn nhiều việc, đại quân bị vây nhốt ở trong thành, hết thảy đồ lương thảo đồ quân nhu đều cần phân phối lại, mà dân chúng trong thành cũng cần trấn an, Gia Cát Lượng không thể không lấy lương thảo mà Giang Hạ dành dụm được lấy ra cứu tế, mặc dù là như vậy cũng chỉ thỏa mãn cung ứng cho đại quân hơn mười ngày mà thôi.
Nhìn thấy Văn Sính, Gia Cát Lượng thả sự vụ trong tay chắp tay nói:
- Tướng quân đã lâu không gặp.
- Quân sư khách khí.
Văn Sính thở dài nói
- Tình hình hiện tại trong thành hẳn là quân sư có nghe nói rồi, không biết quân sư có đối sách gì không?
Xưng hô Gia Cát Lượng là quân sư tức là thừa nhận thân phận quân sư của Gia Cát Lượng, nói như vậy chính là đã đem một bộ phận binh quyền Phi Long Quân giao vào trong tay Gia Cát Lượng.
- Ha ha, tướng quân nói đùa, ta nghĩ mặc dù là không có ta tướng quân cũng có thể thủ Giang Hạ một tháng không mất.
Gia Cát Lượng cười cười nói, tài năng của Văn Sính y mấy ngày nay đã thám thính rõ ràng, dựa vào tài năng của Văn Sính, cho dù là lương thực trong thành không đủ cũng có thể bảo vệ Giang Hạ không mất.
- Quân sư nói đùa, mặc dù là thành Giang Hạ không ngại, nhưng hai thành khác không dễ dàng như vậy. Giang Đông nhân tài vô số, Hạ Khẩu và Tây Lăng không có đại tướng trấn thủ, trong thời gian ngắn còn có thể bảo vệ, nhưng sau đó quân tâm khó tránh khỏi dao động.
Văn Sính cau mày nói, Giang Hạ do ông tự mình trấn thủ không có gì phải lo lắng, nhưng Hạ KHẩu và Tây Lăng cũng chỉ có vài tiên tiểu tướng trấn thủ, sau thời gian ngắn khó tránh khỏi chuyển biến xấu, đến lúc đó Phi Long Quân khó tránh khỏi tổn thất thảm trọng, đây mới là nguyên nhân thực sự ông tiến đến xin Gia Cát Lượng giúp đỡ.
- Tướng quân yên tâm, chỉ cần bảo vệ cho ba thành qua khỏi ngày mai, đại quân Giang Đông tự nhiên sẽ thoái lui.
Nếu tự mình Văn Sính tự mình tiến đến nhờ, Gia Cát Lượng sẽ không làm khó Văn Sính, tuy nhiên đánh giá của Gia Cát Lượng đối với Văn Sính càng cao.
Văn Sính không chỉ tâm tư tinh tế, cẩn thận dị thường, mà ngay cả tầm nhìn cũng cực xa, ba thành Giang Hạ tuy rằng nhìn qua tuyệt đối không sơ hở gì, nhưng một khi giao chiến nảy sinh, Giang Hạ có Văn Sính trấn thủ tự nhiên không cần lo lắng, nhưng hai thành Tây Lăng không có đại tướng trấn thủ, sĩ tốt khó tránh khỏi sinh lòng bất an, chỉ cần Giang Đông châm ngòi là có thể khiến binh mã trong thành tự loạn, đến lúc đó Giang Đông không cần tốn nhiều công sức là có thể đánh hạ được Tây Lăng và Hạ Khẩu.
- Quân sư đã có đối sách?
Nghe Gia Cát Lượng nói như vậy, Văn Sính vui mừng khôn xiết. Vốn là chỉ cần Gia Cát Lượng bảo vệ ba thành không mất đã là cảm ơn trời đất rồi, không ngờ Gia Cát Lượng thậm chí có biện pháp khiến đại quân Giang Đông lui binh.
- Việc này ta đã giao cho Tử Long đi làm, với năng lực của Tử Long cộng thêm Phi Long Vệ việc này tuyệt đối không có sai sót. Tướng quân chỉ cần thông tri tướng trấn thủ hai thành còn lại, nói chủ công đã phải viện quân tiến đến, để cho bọn họ thủ vững thành trì là được.
Gia Cát Lượng đầy tự tin nói. Trước khi tiến đến Giang Hạ, Từ Thứ từng giao cho y một đồ vật, nếu không cho dù có Triệu Vân phối hợp cùng, muốn đánh lui binh mã Giang Đông khó khăn rất lớn.
- Xem ra quân sư đã tính toán chu toàn, ta đây cũng không quấy rầy nữa, quân sư đừng quên tiến đến trong quân xử lý quân vụ, bằng không một mình ta thật sự bận không qua nổi.
Văn Sính thở phào nhẹ nhõm nói với Gia Cát Lượng.
Trong khu rừng cách thành Giang Hạ mười dặm, hai ngàn Phi Long Quân đang im lặng tiềm phục tại một chỗ trong khe núi.
Triệu Vân một thân khôi giáp màu trắng, mà hai ngàn Phi Long Vệ phía sau cũng một thân chiến giáp màu đen, giống như bầy sói ẩn núp trong đêm, nhắm người mà cắn.
Triệu Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hôm nay trời nhiều mây, không trung nghìn nghịt một mảnh, đưa tay không thấy được năm ngón, lúc cảm giác được đã là đêm khuya, Triệu Vân mói xoay người gỡ vật nặng màu xanh trên lưng ngựa.
Triệu Vân cho tay vào trong bao lấy ra một túi gấm, đánh giá cẩn thận một lúc mới từ trong lúi gấm lấy ra một mảnh vải gấm, sau đó trong bóng tối với một cây đuốc duy nhất, Triệu Vân xem hết nội dung trên tấm vải, sau đó đem tấm vải đặt ở trên cây đuốc để thiêu hủy, ngay sau đó Triệu Vân lại lấy trong túi ra một thẻ tre, cần thận xem qua nội dung trên thẻ tre, Triệu Vân đem thẻ tre thả lại vào trong bao, lại đem vật nặng để lại lên lưng ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận