Tam Quốc Tranh Phong

Chương 601

Lưu Kỳ chậm rãi mở miệng, tuy mượn thành trống để ra đề mục nhưng Lưu Kỳ cũng không hoàn toàn sao chép mà sửa chữa một chút.
- Chúng ta đã nghĩ quá nhiều.
Giả Hủ thở dài, xem xét rồi công, xem xét rồi lui lại, một đáp án đơn giản như vậy cho dù một tướng lĩnh cấp thấp cũng nên biết, vậy mà mọi người lại lâm vào một vòng luẩn quẩn, ngoại trừ tiến công cũng chỉ có thể lui lại, dường như mọi người quên mất tác dụng của thám báo.
Trên thư tín đã liệt kê tin tức mà thám báo đi tìm hiểu, mọi người đều nghĩ đây là tin tức mà thám báo có thể tìm hiểu ra nhiều nhất, không ngờ lại quên đi một đạo lý là trên chiến trường luôn luôn thay đổi trong nháy mắt.
- Nếu nói vậy, Công Dữ đã vượt qua ải cuối cùng?
Từ Thứ sửng sốt, lập tức cười nói
Một lát sau, Tự Thụ và Trương Cáp căng thẳng đi đến đại sảnh.
- Bái kiến Châu Mục đại nhân.
Hai người đều hít một hơi thật sâu khom người nói.
- Hai vị đã thông qua khảo hạch của Chiêu Hiền Quán dĩ niên có tư cách để nhậm chức ở Kinh Châu, không biết hai vị có nguyện ý ở lại Kinh Châu làm quan?
Lưu Kỳ cười nói.
- Thuộc hạ bái kiến chủ công.
Hai người liếc nhau, quỳ một chân dưới đất nói.
- Không biết Công Dữ tiên sinh có nguyện đảm nhiệm chức thái thú Thục quận không?
Lưu Kỳ hỏi.
- Thuộc hạ nguyện ý.
Tự Thụ sửng sốt, tuy Thục quận chỉ là một quận nhưng lại là trung tâm Ích Châu, tuy chức quan không cao nhưng đặc biệt nặng nề.
- Không biết Trương tướng quân có nguyện đảm nhiệm chủ tướng chinh phạt Lương Châu hay không?
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Trương Cáp nói.
- Chinh phạt Lương Châu?
Trương Cáp hít một hơi, Kinh Châu vừa đánh chiếm Ích Châu, không ngờ lại muốn tấn công Lương Châu thật sự khiến y kinh ngạc, tuy vậy y lại không do dự khom người nói:
- Thuộc hạ nguyện ý.
Đông đi xuân lại tới, bất giác ba tháng đã trôi qua, cây cối vốn đang tiều tụy cũng dần dần đâm chồi nảy lộc, nhìn qua thấy tươi mát sáng sủa.
Trên một quan đạo cách Dương Bình Quan không xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi dọc đường lớn, bốn phía là mười mấy binh linh mặc khôi giáp thỉnh thoáng nhìn bốn phía đề phòng sơn tặc tập kích, ánh mắt lạnh như băng khiến những người khác không thể coi thường.
Tuy quận Võ Đô đã bị Kinh Châu chiếm cứ nhưng lúc này Kinh Châu còn chưa kịp quét hết sơn tặc ở các ngọn núi, nhất là lại vừa trải qua chiến loạn, binh lính chạy bốn phía, mấy chục người tụ tập lại chiếm cứ vùng núi là căn cứ cũng vô số kể.
Cũng vì vừa trải qua chiến loạn nên trên đường cũng không có nhiều người, bức màn của xe ngựa thỉnh thoảng lại xốc lên lộ ra khuôn mặt uy nghi.
Màn đêm hạ xuống, mười mấy tên binh lính đã tìm được chỗ thích hợp để cắm trại, mấy chục người chia ra làm mấy đội doanh, bốn phía được xây dựng phòng ngự đơn giản, không bao lâu sau từng đốm lửa đã được sáng lên.
Cửa xe ngựa được mở ra, một trung niên hơn ba mươi tuổi xoay người xuống xe ngựa, nhìn lên đã thấy sắc trời tối đen.
- Đại nhân, trước sau mười dặm không hề có thị trấn hoặc thôn trang, tối hôm nay chỉ có thể nghỉ tạm ở đây.
Một gã tiểu tướng khom người nói với trung niên.
- Không sao.
Trung niên khoát tay bước đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, trong mắt lộ ra tia cảm thán, mấy ngày trước y còn ở Thành Đô, lại bị vị Miện Dương hầu kia lừa gạt mấy tháng, hắn vốn đã không còn ôm hi vọng gì, không ngờ nhiệm vụ lần này lại rơi trên người của y.
Người trung niên này là Pháp Chính cùng với Trương Tùng đầu nhập vủa Kinh Châu. Từ khi Lưu Kỳ rời khỏi Kinh Châu dường như là đã bỏ quên bọn họ, ngoại trừ hạ lệnh để y cùng Trương Tùng trợ giúp Gia Cát Lượng, cũng không còn mệnh lệnh nào của y.
Nếu Trương Tùng không ngăn trở, Gia Cát Lượng khuyên bảo thì chỉ sợ y đã sớm rời khỏi Ích Châu, tìm nơi khác nương tựa rồi.
Thật không ngờ mấy tháng sau Lưu Kỳ lại đưa ra một mệnh lệnh khác, phái y trèo non lội suối đi tới nơi Lương Châu hoang dã.
Ngay cả lúc này y cũng không hề do dự đồng ý. Không vì điều gì cả mà chỉ vì vài câu ít ỏi trong mệnh lệnh nhưng tràn đầy dã tâm đó.
Trong nửa năm thế cục thiên hạ đã thay đổi lớn, thế lực lớn mạnh nhất trong các chư hầu đã sụp đổ chỉ trong một đêm, Tào Tháo đang bị vây bốn phía lại trở thành chư hầu có thể lực lớn nhất thiên hạ.
Tuy Kinh Châu cũng thâu tóm Ích Châu, thế lực được mở rộng gấp đôi nhưng so với Tào Tháo vẫn như trứng chọi đá.
Chưa nói tới những cái khác, chỉ nhắc tới mấy vạn kỵ binh dưới trướng Tào Tháo thôi Kinh Châu đã không thể chống lại được, Phương bắc khác với phương nam, phương bắc có địa thế bằng phẳng rất lợi cho kỵ binh tấn công, thậm chí mấy vạn kỵ binh dưới tình hình thuận lợi có thể đánh bộ tốt đông gấp nhiều lần, cho dù dưới tình hình bất lợi cũng có thể đánh tan địch gấp hai lần mình.
Uy lực của kỵ binh không ai dám coi thường.
Ưu thế lớn nhất của phương nam chính là thủy quân, nhưng phương bắc xưa này khô hạn, bất lợi cho thủy quân chiến chiến. Mặc dù vậy, với thực lực của Kinh Châu cũng đủ để bảo vệ mình, tuy nhiên Pháp Chính cũng nhìn ra trong lòng Lưu Kỳ ngập tràn dã tâm.
Cũng chỉ có người tài như vậy mới có thể đủ để hắn phát huy tài năng của mình.
Lương Châu là nơi dân phong dũng mãnh, ngựa lại cực kỳ tốt, nếu có thể chiếm cứ Lương Châu, đến lúc đó thế lực của Kinh Châu sẽ tiến thêm một bước mới.
Lần này Hàn Toại và Mã Đằng chiến đấu kịch liệt mấy tháng, hai bên bất phân thắng bại, là một thời cơ tốt để Kinh Châu tiến vào Lương Châu, nhưng Kinh Châu cần một cái cớ.
Tuy Mã Đằng và Hàn Toại không hợp nhưng cũng biết đạo lý môi hở răng lạnh, hai người đã mấy lần kịch chiến nên có thù hận rất lớn, nhưng mỗi lần có người ngoài đánh vào Lương Châu thì hai người đều tạm thời liên kết lại, đuổi địch nhân ra ngoài Lương Châu.
Hai người này đã ở Lương Châu hơn mười năm, mặc dù hai người kinh doanh không tốt nhưng cũng khống chế Lương Châu một cách chặt chẽ, nếu Kinh Châu tấn công Lương Châu tất nhiên sẽ khiến hai phe thế lực liên hợp lại để chống cự, đối với Kinh Châu cực kỳ bất lợi.
- Nói cho cùng là không có kỵ binh, nếu dưới trướng chủ công có mấy vạn kỵ binh, phối hợp thêm bộ tốt của Kinh Châu, cho dù Hàn Toại và Mã Đằng liên hợp lại cũng không sợ.
Pháp Chính lộ ánh mắt kiên quyết, lần này hắn tới Lương Châu không chỉ vì để Kinh Châu lấy cớ tiến vào Lương Châu mà còn mục đích khác là vì ngựa của Lương Châu.
Ngay sau đó Pháp Chính cũng cười khổ trong lòng:
- Nhắc đến Lưu Kỳ kia còn chưa từng gặp mặt ta mà lại có thể tin tưởng giao việc của Lương Châu cho ta, thật không biết là vì hắn đã biết tài năng của ta hay là do nể mặt Tử Bố và Khổng Minh nên mới làm như vậy.
Ở Thành Đô mấy tháng, Gia Cát Lượng rất coi trọng y, thậm chí còn chủ động giao một số sự việc cho y xử trí dùm, y còn biết Gia Cát Lượng đã mấy lần viết thư đề cử y với Lưu Kỳ.
Về phần Trương Tùng, Trương Tùng là bạn tốt của y, Trương Tùng cũng mấy lần viết thư đề cử y với Lưu Kỳ.
- Ai, thế lực của Lưu Kỳ không lớn, nhưng dưới trướng lại có nhiều người tài ba, chỉ mấy tháng mà Khổng Minh đã thống trị Ích Châu gọn gàng ngăn nắp, tuy trong đó có ta hiệp trợ nhưng hắn có thể nắm chắc thế cục của Ích Châu như vậy, ánh mắt thật sự quá chuẩn xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận