Tam Quốc Tranh Phong

Chương 510

- Chủ công, binh mã Kinh Châu ở phía sau sắp đuổi tới rồi.
Một gã tiểu tướng chạy tới nói.
Trương Lỗ gật đầu, hắn cũng không phí thời gian với mấy người trên cổng thành mà xoay người chỉ huy mọi người bỏ đi.
Tuy mấy ngàn người không cam lòng nhưng cũng hiểu tình cảnh lúc này, im lặng đi theo Trương Lỗ.
Trương Lỗ dẫn đầu đang chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên biến sắc, ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn độn vang lên, hai bên cửa thành đều có ánh lửa chập chờn, những tiếng bước chân cũng từ hai bên cửa thành truyền đến.
Mấy người trên cổng thành đang không hiểu vì sao Trương Lỗ lại bỏ đi thì phát hiện tình huống hai vên cửa thành, sắc mặt đều biến sắc nhìn xuống.
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập, chỉ trong chốc lát đều đã chạy đến dưới cửa thành, bao vây đám người Trương Lỗ.
Bầu không khí bi thương, chết chóc bỗng nhiên được hình thành trong đại quân, sắc mặt Trương Lỗ trắng bệch, Lưu Kỳ này rõ ràng là không cho mình một cơ hội để phản kháng.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú thì Lưu Kỳ đi ra từ trong đám người, Dương Linh đi theo sát bên cạnh, Ngụy Diên cũng thúc ngựa đi bên cạnh Lưu Kỳ vẻ mặt đề phòng.
- Trương Lỗ?
Lưu Kỳ nhìn người trung niên mặt tái nhợt nói.
- Lưu Kỳ?
Trương Lỗ kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, mặc dù biết Lưu Kỳ tuổi còn trẻ nhưng trẻ như vậy khiến cho hắn kinh hãi, dường như so với lời đồn còn trẻ hơn nhiều.
- Ngươi có nguyện hàng không?
Lưu Kỳ nói.
- Hàng? Ha ha, lúc này ngươi đã nắm chắc phần thắng, còn cần ta nguyện hàng sao? Là ngươi không muốn ta sắp chết còn kéo theo binh mã Kinh Châu thương vong nặng nề?
Trương Lỗ bật cười ha ha, vừa rồi khi Ngụy Diên cố ý lui lại hắn đã nhìn ra ý đồ của Ngụy Diên, cho dù nhìn ra thì sao? Hán Trung vẫn binh bại.
- Đúng vậy, ta đúng là không muốn Hán Trung là cho binh mã tinh nhuệ của Kinh Châu bị thương vọng nặng nề.
Lưu Kỳ không dấu diếm nói.
- Tinh nhuệ của Kinh Châu?
Trương Lỗ nìn hai vạn binh mã phía sau Lưu Kỳ:
- Theo ta được biết thì binh mã tinh nhuệ của Kinh Châu là Phi Long Quân và Phi Hổ Quân đã mười năm không xuất chiến, chẳng lẽ chính là bọn họ?
- Ha ha, ở đây có một ít binh mã Phi Hổ Quân, Phi Long Quân còn chưa xuất chinh, không biết trong mắt ngươi binh mã Kinh Châu thế nào?
Lưu Kỳ không thèm bận tâm nói.
- Hoàn toàn chính xác là tinh nhuệ.
Trương Lỗ gượng cười nói, hắn vốn muốn chế nhạo Lưu Kỳ vài câu nhưng khi biết Kinh Châu Phi Long Quân và Phi Hổ Quân còn chưa chính thức xuất động mà mình dã bị đánh bại, thua một cách triệt để.
- Vậy lúc này ngươi có nguyện hàng không?
Lưu Kỳ nhìn Trương Lỗ no í, Trương Lỗ có uy vọng rất cao ở Hán Trung, nếu muốn trong thời gian ngắn ổn định Hán Trung tăng thêm thế lực của Hán Trung thì Trương Lỗ chính là người lựa chọn thích hợp nhất.
- Hàng? Trận chiến này đã làm cho quân tinh nhuệ của Hán Trung tổn thất thê thảm, nếu ta hàng thì chẳng phải khiến cho các tướng sĩ chết khi chinh chiến vì ta phải thất vọng.
Nói đến đây, Trương Lỗ cảm thấy đau đớn, khàn khàn nói tiếp:
- Chỉ hận không thể báo thù cho các tướng sĩ chết trận.
- Nếu ta cho ngươi cơ hội báo thù ngươi có nguyện hàng?
Lư Kỳ trầm ngâm mở miệng nói:
- Cái gì?
Trương Lỗ kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, đương nhiên hắn không nghĩ có thể chém giết đám người Lưu Kỳ, người Lưu Kỳ nói là đám người phản bội mình ở trong thành.
- Không sai.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
- Cái gì…
Đám người Dương Tùng trên cổng thành cũng kinh ngạc, lập tức chuyển sang kinh hoảng.
Lúc đầu thì trong lòng tràn đầy mong đợi, sau khi Trương Lỗ trở về thì tràn đầy nôn nóng bất an, đến lúc này thì tràn đầy kinh ngạc hoảng sợ, chỉ vẻn vẹn chưa đến một khắc đông hộ mà mọi người đã trải qua nhiều biến hóa như vậy.
- Điều này sao có thể?
Những tướng lĩnh đi cùng Dương Tùng đều lộ vẻ mặt không thể tin, Dương Tùng là nội ứng của Lưu Kỳ mà, làm sao Lưu Kỳ có thể để Trương Lỗ chếm chết Dương Tùng, mà bọn họ cũng được xem như công thần của Kinh Châu.
- Ngươi nói thật ư?
Trương Lỗ cũng lộ vẻ mặt không thể tin, trên mặt cũng có vài phần hi vọng.
- Loại người bán chủ cầu vinh, ai cũng có thể giết, tuy thế lực của Kinh Châu ta không lớn nhưng cũng không cho phép loại người này tồn tại.
Lưu Kỳ nói, đám người Dương Tùng vì tiền tài mà bán tin tức cho hắn, vì hoàn cảnh mà bán Trương Lỗ, sau này cũng có thể bán Kinh Châu, người như vậy chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, tuy nhiên Dương Tùng có công với Kinh Châu, giao cho Trương Lỗ xử trí là thích hợp nhất.
Chuyện này không giống với chuyện của Trương Tùng, khác với trường hợp của Trương Tùng, tuy Trương Tùng âm thầm đầu nhập vào Kinh Châu nhưng chưa từng làm gì với Lưu Chương, cho dù sau này Kinh Châu đánh hạ được Ích Châu thì đám người Trương Tùng cũng sẽ khuyên bảo Lưu Kỳ tha cho Lưu Chương, ở thời đại này trường hợp như vậy không có gì là lạ.
- Hay cho một câu ngươi bán chủ cầu mình ai cũng có thể giết, ta thua thật không oan.
Trong lòng Trương Lỗ lúc này không những không hề oán hận mà còn thấy xúc động. Lưu Kỳ vừa nhìn Dương Tùng bất lương đã lập tức muốn chém giết Dương Tùng, vậy mà hắn tuy được Diêm Phố khuyên can nhiều lần nhưng vẫn không xử trí Dương Tùng nên mới dẫn đến bại trận ngày hôm nay, chỉ dựa vào điểm này hắn đã thua Lưu Kỳ.
- Như vậy ta có thể cho là ngươi đồng ý có được không?
Lưu Kỳ mở miệng nói.
- Tại hạ nguyện hàng.
Trương Lỗ nhìn xung quanh rồi gượng cười nói, bất kể là vì mình hay vì người nhà của mình, hay là vì những binh lính theo hắn vào sinh ra tử, hắn đều không có lý do để từ chối.
- Những người trên cổng thành mặc ngươi xử trí.
Lưu Kỳ cười nói, giao cho Trương Lỗ xử trí không chỉ làm một số gia tộc Hán Trung kính sợ mà còn là một cách để khống chế Hán Trung.
- Không hay rồi. Dương đại nhân giờ chúng ta phài làm sao?
- Đóng cửa thành không cho ai ra vào, nhất định không thể để cho Trương Lỗ và Lưu Kỳ vào thành.
Dương Tùng sợ hãi nói.
- Đúng đúng đúng… không thể để cho hai người đó vào thành.
Mọi người phụ họa nói.
Đúng lúc này, tiếng mở khóa vang lên, sắc mặt mấy người Dương Tùng đại biến nhìn về phía dưới thành thì thấy cầu treo đang từ từ hạ xuống, cửa thành dường như cũng đang mở rộng.
- Không hay, là gian tế của Kinh Châu.
Dương Tùng kinh hoảng kêu lên, trước đó tiên tiểu tướng tìm hắn để liên hệ với hắn và Kinh Châu nói muốn tự mình gác của thành để nghênh đón đám người Lưu Kỳ vào trong thành, hắn không suy ngĩ đã đồng ý, không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này.
- Đi mau.
Bây giờ ngăn cản cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa binh lính trên cổng thành cũng đã nhìn rõ tình hình dưới thành, tuyết đối sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bọn họ nữa.
Sáng sớm hôm sau toàn bộ thành Nam Trịnh đã yên bình trở lại, tuy nhiên nhìn những vết máu xung quanh thành vẫn có thể biết được trận chiến đầu kịch liệt ngày hôm qua.
Qua một đêm chiến đấu ác liệt, đám người Dương Tùng đã bị Trương Lỗ bắt và giết toàn bộ, ngoài ra gia tộc của bọn họ cũng bị giết toàn bộ. Đối với loại người này, Lưu Kỳ cũng không mở miệng xin cho mà mặc kệ Trương Lỗ làm gì thì làm, bởi vậy qua một đêm toàn bộ thành Nam Trịnh đều bị Trương Lỗ thanh lý toàn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận