Tam Quốc Tranh Phong

Chương 76

Nhưng trong lòng có chút thông cảm, thiếu niên kia sinh trưởng trong thôn nhỏ này tuy không phiền não bằng bên ngoàii, những không có cuộc sống đặc sắc như bên ngoài, có lẽ nơi này giành cho người già dưỡng lão là tốt nhất.
Thiếu niên kia nhìn Lưu Kỳ nói:
- Ta đã học qua võ nghệ, không tin ngươi hỏi Từ lão.
Nói xong nhìn về phía Từ lão.
Từ lão ôn hòa xoa đầu thiếu niên, cười nói:
- Không sai, trẻ nhỏ trong thôn chúng ta từ khi lên năm đã bắt đầu tập võ.
Lưu Kỳ ngạc nhiên, từ năm tuổi đã bắt đầu tập võ, chẳng phải nói mọi người trong thôn này ai lấy đều có võ nghệ bất phàm sao? Lại nhìn tới Từ lão, từ khi đoàn người Lưu Kỳ xuất hiện, bọn họ không chút lo lắng đoàn người Lưu Kỳ gây loạn, hơn nữa bình yên sinh sống trong núi sâu vài chục năm không bị mãnh thú tập kích quấy rối, xem ra thôn này không phải không có thực lực tự bảo vệ mình như hắn nghĩ.
Từ lão thu thập phản ứng của Lưu Kỳ vào mắt, không nói gì.
Lưu Kỳ nói:
- Ta vòng vo trong núi này mấy ngày, không biết trong thôn có chỗ nghỉ ngơi không?
Ra bên ngoài đầu tiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đoàn người Lưu Kỳ đã ba ngày nay không ngủ yên giấc.
Từ lão đã sớm nhìn thấu tình hình bọn họ, nói:
- Trong thôn hiện tại có tòa đình viện không ai ở, các người cứ việc ở lại trong đó.
Nói xong vỗ vỗ đầu thiếu niên trong ngực, nói:
- Tiểu Phong dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ Từ lão.
Lưu Kỳ lúc này cảm tạ Từ lão, sau mới theo thiếu niên kia rời đi.
Không lâu sau đoàn người đã vào trong thôn, liền thấy trên các mái hiên các hộ gia đình trong thôn đều có da thú, có da hổ, da sói, còn có cả da hươu. Tiểu Phong dẫn đoàn người vào tòa đình viện phía tây thôn, nơi này có rất nhiều viện, bao gồm tiền viện, trung viện và hậu viện, mỗi viện đều có hơn mười phòng, đủ để đoàn người Lưu Kỳ ở lại.
Lưu Kỳ xem xét tòa đình viện này, cảm thấy tòa đình viện như vậy không nên xuất hiện trong núi sâu, hơn nữa trong thôn chỉ có vẻn vẹn một tòa đình viện này. Không khỏi hỏi Tiểu Phong:
- Tòa đình viện này trước kia dùng để làm gì? Vì sao lại hoàn toàn khác biệt so với các tòa nhà khác.
Tiểu Phong nói:
- Nghe Từ lão nói, trước kia có một đám sĩ tộc dùng tòa đình viện này để bàn bạc, sau đám sĩ tộc kia đi lưu lại tòa đình viện này.
Tiểu Phong ngây người ở đây một hồi rồi rời đi, Cam Ninh lập tức sai người kiểm tra tiền viện và hậu viện vài vòng rồi mới đến bên cạnh Lưu Kỳ, nói:
- Đại công tử, tòa đình viện này không có vấn đề gì.
Lưu Kỳ gật đầu nói:
- Ngươi cảm thấy thôn trang này thế nào?
Cam Ninh nói:
- Thôn này khá quỷ dị, khi Từ lão kia thấy đoàn người chúng ta cũng không hỏi lai lịch của chúng ta mà đã biết về chúng ta, lại còn nhiệt tình chiêu đãi, thực không hợp lẽ thường. Còn nữa, tòa đình viện này cũng rất quỷ dị, có người nào lại xây tòa đình viện lớn như vậy trong núi, tuy tòa đình viện này kém phủ đệ của công tử, nhưng sánh ngang với phủ đệ của các sĩ tộc bình thường. Tòa biệt việt như vậy xây dựng trong núi sâu, thực sự khiến người khác khó có thể tin được.
Lưu Kỳ gật gật đầu, hắn cũng nhận ra điểm cổ quái trong thôn này, đoàn người Lưu Kỳ dọc đường đi không hề phát hiện truy binh, hiển nhiên người Giang Đông không biết thôn nhỏ này. Còn về cái tên thôn Thanh Hà e là bọn họ cũng chưa từng nghe danh.
Lưu Kỳ nhìn Vương Nghị, Cam Ninh nói:
- Để phòng ngừa bất chắc, bọn họ đưa thức ăn nước uống tới, phải kiểm tra xong mới dùng, tối hôm nay tất cả mọi người tập trung nghỉ ngơi ở tiền viện, bất luận kẻ nào cũng không được làm việc một mình, tổ tuần tra cắt giảm vừa đủ nhưng mỗi tổ không thể dưới ba người, đừng để bọn họ nhìn ra manh mối, cần phải thiết lập mấy điểm canh gác ngầm, ở cửa trước, cửa sau và xung quanh tường rào phải bố trí nhiều bẫy rập báo động trước.
- Công tử yên tâm.
Cam Ninh và Vương Nghị liếc mắt nhìn nhau một cái, nói:
- Đêm nay ta và Vương Tướng Quân sẽ ngủ cùng một phòng với đại công tử.
Hai người có chút lo lắng cho sự an nguy của Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút liền gật đầu. Cam Ninh và Vương Nghị mới thở phào nhẹ nhõm, Vương Nghị ở lại cùng Lưu Kỳ, Cam Ninh ra ngoài chỉ đạo binh sĩ.
Ở huyện Du, Lưu Bàn đang trong phòng nhìn thanh niên thấp bé trước mặt, nói:
- Ngươi nói chính là sự thực?
Thanh niên này tên là Trần Thất nói cho Lưu Bàn biết về tin tức của Lưu Kỳ, hơn nữa còn nhắn lại mệnh lệnh của Lưu Kỳ.
Trần Thất này thực sự là Lưu Kỳ phái tới thông báo cho Lưu Bàn? Trần Thất thấy Lưu Bàn không tin, lập tức từ trong lòng lấy ra tín vật đưa cho Lưu Bàn, Lưu Bàn tiếp nhận tín vật một hồi, mới nói:
- Ngươi thực sự là do đại ca ta phái đến. Nếu đại ca sai ngươi đến vậy ngươi nhất định là người đáng tin, việc thông báo cho Quân Sư sẽ không phải phiền người khác. Ngươi hãy kể lại toàn bộ chuyện tình từ đầu tới cuối cho Quân Sư, để Quân Sư quyết định.
Trần Thất vội ôm quyền nói:
- Nhất định không phụ sự phó thác của đại nhân.
Lưu Bàn gật đầu gọi người tiễn Trần Thất bí mật ra khỏi thành.
- Người đâu.
Trần Thất vừa đi Lưu Bàn liền gọ lính gác cửa. Vừa rồi Trần Thất tuy tỉ mỉ kể lại nhưng Lưu Bàn biết đại ca lúc này rất nguy hiểm. Hắn muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ đại ca giao cho, tránh nguy hại đến đại ca.
- Tướng quân có gì sai bảo?
Thân binh thủ vệ ngoài cửa, nói.
- Ngươi đi mời Hoắc Tướng Quân, Tô Tướng Quân và Mã Tướng Quân tới đây, nói ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với bọn họ.
Lưu Bàn phân phó thân binh thủ vệ ngoài cửa.
- Rõ.
Thân binh ngoài cửa vội vàng tuân lệnh, chạy đi thông báo.
Không lâu sau, Hoắc Tuấn, Mã Lương và Tô Phi cùng nhau tiến vào phòng Lưu Bàn, đám người Mã Lương thấy Lưu Bàn, liền hỏi:
- Tướng quân cho gọi chúng ta đến là có chuyện gì?
Lưu Bàn thoáng nhìn ba người, nói:
- Đại ca đã truyền tin về.
Mã Lương nghe xong, trong lòng vui mừng, vội hỏi:
- Chủ công không việc gì chứ? Hiện tại thế nào rồi?
Sắc mặt Hoắc Tuấn và Tô Phi cũng rất vui mừng nhìn Lưu Bàn.
Lưu Bàn nói:
- Đại ca hiện tại tốt lắm, chỉ là lán lại trên đường, trong khoảng thời gian ngắn chưa trở về.
Đám người Hoắc Tuấn nghe được Lưu Kỳ không việc gì, sắc mặt rất phấn khởi, Mã Lương nói:
- Chủ công hiện tại ở đâu?
Lưu Bàn lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, chỉ là đại ca đã truyền lệnh về.
Sắc mặt đám người Hoắc Tuấn nhanh chóng trở nên nghiêm túc chờ Lưu Bàn phân phó, Lưu Bàn âm thầm gật đầu, nói với mấy người:
- Từ hôm nay trở đi, tất cả mệnh lệnh từ huyện Du lấy danh nghĩa Chinh Nam Tướng Quân phát ra, ngoài ra phải để tất cả dân chúng và sĩ tốt trong thành thậm chỉ cả địch nhân ngoài thành biết Chinh Nam Tướng Quân ở huyện Du, thời điểm đại ca không ở huyện Du các tướng lĩnh phải thủ vững thành không được xuất chiến, đợi Quân Sư đến sẽ xử trí sau.
Mệnh lệnh tuy ngắn nhưng đám người Hoắc Tuấn đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lưu Bàn, biết Lưu Kỳ muốn che dấu hành tung đi làm chuyện quan trọng gì đó muốn bọn họ chờ Quân Sư tới phân phó. Bọn họ vội nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận