Tam Quốc Tranh Phong

Chương 519

- Chủ công, Triệu tướng quân đã dẫn hai ngàn Phi Long Vệ đi trước để tiếp ứng, mà Cam tướng quân thỉnh cầu chủ công giúp đỡ. Kiếm Các và Bách Lao Quan đã bị quân ta nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến đến Ích Châu.
Dương Linh nói.
- Ta đã biết.
Lưu Kỳ phất tay quay đầu nhìn về phía Ngụy Diên và Trương Lỗ nói:
- Ngụy Diên và Trương Lỗ nghe lệnh.
- Có mạt tướng.
Trương Lỗ và Ngụy Diên cả người chấn động bước ra nói.
- Việc của Hán Trung giao cho hai ngươi, sớm đem Hán Trung ổn định lại, đem binh đến trợ giúp ta.
Lưu Kỳ nhìn thật sâu Ngụy Diên và Trương Lỗ.
- Rõ.
- Dương Linh, truyền lệnh Kinh Châu, chuẩn bị cùng Ích Châu khai chiến bất cứ lúc nào.
Lưu Kỳ nói.
- Rõ.
Ngoài thành Nam Trịnh, cờ bay phấp phới, ba vạn đại quân Kinh Châu chờ xuất phát. Ích Châu không giống Hán Trung, ba vạn binh mã có thể đánh bại Hán Trung, nhưng nếu phải đánh hạ nhiều tướng mạnh của Ích Châu thì sẽ có chút lấy trứng chọi đá, hơn nữa lúc này đại quân Kinh Châu vẫn chưa đến, lần này Lưu Kỳ chỉ chuẩn bị đem đại quân Gia Cát Lượng tiếp ứng đi ra, sau đó đứng vững gót chân ở Ích Châu chờ Kinh Châu tiếp viện.
Ba vạn đại quân vừa rời đi, toàn bộ Hán Trung chỉ còn lại một vạn thủy quân Kinh Châu, đại bộ phận binh mã khác đều là binh mã Hán Trung, nhưng mà binh mã dưới trướng Ngụy Diên đã mở rộng đến một vạn quân, đối phó với thế lực còn lại của Hán Trung là đủ rồi.
Tình huống của Ích Châu với Kinh Châu lúc đầu khác biệt cũng không lớn, tuy không thể khuếch trương thế lực, nhưng tự bảo hộ cũng là dư dả, bởi thế Lưu Kỳ không dám có một chút sơ suất nào. Trên lịch sử Lưu Bị mang theo xu thế thắng lợi, đại tướng dưới trướng đều suýt chút nữa thua tại Ích Châu, thậm chí ngay cả Phượng Sồ đều chết ở Ích Châu, điểm này tuy Lưu Kỳ đã sớm chuẩn bị, nhưng cũng không có một chút nắm chắc nào.
Phượng Sồ lúc đó ăn thiệt ở Ích Châu, dẫn đến chính mình chết tại đó, Ngọa Long kia có phải giống như thế ăn thiệt ở Ích Châu dẫn đến binh bại hay không? Dựa theo như trên tình báo nói, binh mã Kinh Châu lúc này đã vượt qua năm vạn, hơn nữa còn tiếp tục gia tăng, mà binh mã Kinh Châu lại chỉ có ba vạn.
Ba vạn binh mã này tuy rằng đều là tinh nhuệ của Kinh Châu, nhưng lương thảo đồ quân nhu thâm nhập Ích Châu cũng không được bổ sung, lại trải qua đường xá xa xôi sớm đã mệt mỏi không chịu được, nếu là khai chiến chính diện cùng Ích Châu, ngay cả Lưu Kỳ cũng không có lòng tin nói rằng Kinh Châu sẽ thắng.
- Chủ công yên tâm, mạt tướng trong mười ngày sẽ đem các nơi ở Hán Trung ổn định, sau đó thống lĩnh binh mã đến giúp chủ công.
Ngụy Diên trước mặt đại quân trịnh trọng khom người nói.
- Ừ, không cần quá mức vội vàng, lúc này còn không phải là thời gian khai chiến với Ích Châu. Trương tướng quân ở Hán Trung hơn mười năm, ngươi có điều không hiểu phải hỏi tướng quân nhiều một chút?
Lưu Kỳ gật gật đầu, hiện giờ Ngụy Diên mang binh, đã có thể thuận buồm xuôi gió rồi, ở Hán Trung hầu như không có ai có thể chống đỡ được đội quân tiên phong của Ngụy Diên.
Ngụy Diên và Trương Lỗ đều gật gật đầu.
- Xuất phát!
Lưu Kỳ ra lệnh một tiếng, ba vạn binh mã lập tức xuất phát. Lưu Kỳ trước tiên phải đến Kiếm Các hội họp với Cam Ninh, sau đó mới có thể chạy đến Ích Châu.
Quận Tử Đồng, trên sườn một ngọn núi, Trương Nhậm đang giương mắt nhìn ra xa, theo ánh mắt của hắn chính là có thể nhìn thấy tình huống bên trong đại doanh Kinh Châu, thậm chí có thể nhìn rõ ràng tình cảnh bốn phía bận rộn của binh lính Kinh Châu.
Hai ngày nay Trương Nhậm đã không phải là lần đầu tiên ở đây nhìn, cách mỗi một đoạn thời gian hắn đều sẽ đến đây quan sát tình huống của đại doanh Kinh Châu.
Đại quân Kinh Châu lần này đều là thống lĩnh xuất sắc, Trương Nhậm sớm đã đem bọn họ hỏi thăm rành mạch, nhưng chính là vì như vậy, Trương Nhậm mới không dám hạ quyết định tiến công.
Trong ba vạn binh mã, chói mắt nhất không nghi ngờ chính là Gia Cát Lượng tuổi còn trẻ đã thống lĩnh đại quân. Tư liệu Gia Cát Lượng mà Trương Nhậm có trong tay có rất nhiều, bao gồm từng li từng tí khi Gia Cát Lượng sinh sống ở Kinh Châu, mà cặn kẽ nhất chính là đạn thời gian đại quân Giang Đông công kích Giang Hạ lần trước, đoạn thời gian đó từng ngôn ngữ cử chỉ của Gia Cát Lượng thậm chí phản ứng của các lộ đại quân trước sau đều bị hắn tìm hiểu vô cùng rõ ràng.
Tư liệu của Gia Cát Lượng, Trương Nhậm nhìn không dưới mười lần, nhưng mỗi lần xem hắn đều hiểu được thời cơ Gia Cát Lượng nắm chắc đều vừa chuẩn, mỗi lần đều có thể nắm giữ được sơ hở của đối thủ, dồn đối thủ vào chỗ chết, chuyển bại thành thắng, lấy ít địch nhiều được Gia Cát Lượng dùng vô cùng nhuần nhuyễn.
Gia Cát Lượng dường như biết được tướng lĩnh đối phương đang nghĩ gì, đem nhất cử nhất động của hắn tính đến vô cùng rõ ràng.
Một người như vậy, Trương Nhậm không tin hắn ta không nhìn ra mình động sát tâm với binh mã Kinh Châu. Nhưng binh mã Kinh Châu lại quá yên tĩnh, dường như không có nhận thức được sự thực là chính mình bị bao vây vậy, điểm này làm Trương Nhậm có chút khó hiểu.
Theo hắn thấy Gia Cát Lượng này nếu như nhìn ra được hắn sẽ động thủ với binh mã Kinh Châu, vậy thì nên có chút phản ứng mới phải, mà mình có thể từ trong đó nhìn ra được sơ hở, đánh bại binh mã Kinh Châu, như vậy có thể bảo tồn được thực lực của Ích Châu, phòng bị Kinh Châu báo thù, lại có thể đem dã tâm của Kinh Châu đánh tan, khiến cho có thể bảo toàn được Ích Châu.
Nhưng Gia Cát Lượng này lại cố tình yên tĩnh như thế, thậm chí yên tĩnh có chút quỷ dị, điểm này khiến Trượng Nhậm cực kỳ bất an, Gia Cát Lượng này dường như là chờ mình ra tay trước, sau đó tìm cơ hội mình có sơ hở để đánh bại.
Gia Cát Lượng này cư nhiên so với chính mình còn bình tĩnh hơn.
- Truyền lệnh, mệnh lệnh đại quân tiến công!
Thu hồi ánh mắt, Trương Nhậm quay đầu hướng binh lính truyền lệnh bên cạnh nói.
- Rõ.
Binh lính truyền lệnh phân di tản ra, đi về hướng các phương hướng khác nhau.
- Tướng quân, giờ là ban ngày nha!
Một gã tiểu tướng hô lên.
- Chính là ban ngày tiến công mới có thể nhìn ra manh mối, binh mã Kinh Châu này quá mức yên tĩnh, ta rất muốn nhìn xem Gia Cát Lượng này sẽ có phản ứng như thế nào. Ban ngày tuy không thể đánh lén, nhưng binh mã Ích Châu ta lúc này đã tập hợp được sáu vạn binh mã, gấp đôi binh mã Kinh Châu, cho dù là chết cũng phải đem binh mã Kinh Châu chết cùng. Hơn nữa, binh mã Kinh Châu xe ngựa mệt mỏi, lương thảo cũng cung ứng không kịp, làm sao là đối thủ của Ích Châu ta được.
Trương Nhậm lắc đầu, lại giương mắt nhìn về phía đại doanh Kinh Châu.
Theo vài tên binh lính truyền lệnh, đem mệnh lệnh của Trương Nhậm truyền xuống, binh mã đang đóng quân bốn phía Ích châu nhanh chóng được điều động bắt đầu chuyển động, nương theo tiếng trống động trời, cùng tiếng bước chân ầm ầm, từng tên binh lính Ích Châu rất nhanh hiện ra vây quanh đại doanh Kinh Châu.
Tùng tùng tùng… …
Gần như ngay lúc binh mã Ích Châu xuất hiện, trong đại doanh Kinh Châu cũng xuất hiện tiếng trống dồn dập, trong đại doanh tất cả binh lính không chút nghĩ ngợi, trong thời điểm tiếng trống vang lên, bỏ đồ vật trong tay xuống, thuận tay nắm lên binh khí một bên xông về hướng giáo trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận