Tam Quốc Tranh Phong

Chương 402

Trong lòng Giả Hủ không khỏi nghi hoặc, nếu đổi lại là phương bắc Tào Tháo và Viên Thiệu, ở tình huống như vậy có thể có được thành quả như vậy không, Giả Hủ lắc đầu, bất kể là Tào Tháo hay là Viên Thiệu tựa hồ cũng không thể lấy được thắng lợi lớn như vậy, cũng chỉ có bọn người dưới tay Lưu Kỳ mới có thể có được thắng lợi lớn như vậy.
Giao toàn bộ an nguy của Kinh Châu vào trong tay một thư sinh, chuyện như vậy cũng chỉ có Lưu Kỳ mới làm ra được.
Nghĩ vậy trong lòng Giả Hủ cũng cảm thấy gượng gạo, tuy rằng hắn đã đặt quyết tâm phụ tá Lưu Kỳ nhưng trong lòng đối với chuyện Lưu Kỳ có thể thống nhất thiên hạ lại chưa từng nghĩ tới ,hiện giờ xem tin chiến thắng trong tay, dương như việc Lưu Kỳ thống nhất thiên hạ cũng không phải là chuyện không thể.
sau khi Giả Hủ tỉnh táo lại nhìn thấy Lưu Kỳ đang như cười như không nhìn mình, lúc này bất đắc dĩ chắp tay nói:
- Tài của Không Minh quả thật là quỷ thần khó lường, cho dù là ta cũng không nhìn ra mục tiêu lần này của Khổng Minh, Giang Đông làn này bị bại không oan.
Nghĩ đến Gia Cát Lượng trong lòng Giả Hủ có chút cảm thán, máy ngày nay thỉnh thoáng LẠI có tin tức tình báo của Giang Đông, trong lòng hắn cũng từng suy đóan xem lần này Gia Cát Lượng sẽ giải quyết phiền toái như thế nào. Hăn biết suy nghĩ trong lòng của Lưu Kỳ, Lưu Kỳ muốn cho Giang Đông bị thương nặng, hắn cũng phi thường rõ ràng, trong lòng hắn cũng cảm thấy ý nghĩ của Lưu Kỳ là khờ dại, Giang Đông nhân tài đông đúc, công cả thủy lộ có mười vạn đại quân cho dù là không chiếm được tiện nghi thì toàn thân trở ra cũng không phải là quá mức khó khăn.
Nhưng sau khi nhìn thấy tin chiến thắng lần này, Giả Hủ mới biết là do mình đánh giá thấp tài năng và quyết đoán của Gia Cát Lượng, từng bước đẩy Giang Đông vào tuyệt cảnh, khắc cuối cùng mới là thời điểm thu hoạch, trong lúc này nếu có một bước sai lầm thì cả kế hoạch có thể thất bại, Giả Hủ cảm thấy kinh ngạc với sự quyết đoán và thủ đoạn của Gia Cát Lượng.
- Chủ công có người tài như vậy phụ tá, sau này đóng đô thiên hạ cũng không phải là không được.
Giả Hủ khom người nói, lúc này đây cũng là lời phát ra từ tận đáy lòng không chút nào giả tạo.
- Ha ha, hi vọng lời ngươi nó sẽ sớm ngày được thực hiện.
Lưu Kỳ cười cười nói, hắn biết rằng lời này của Giả Hủ mới là nói thật, Giả Hủ luôn chỉ muốn bảo vệ chính mình, mấy ngay nay làm những chuyện như vậy cũng chỉ có thể được cho là trung quy trung củ, Lưu Kỳ không tin Giả Hủ có danh xưng là độc sĩ mà tài năng chỉ có như vậy.
- Lúc này Kinh Châu vừa mới ổn định, mà chủ công còn chưa hoàn toàn nắm chắc được Kinh Châu, phương bắc Viên Thiệu và Tào Tháo thế cục ngày càng ác liệt, nếu chủ công không thể vào lúc Viên Thiều và Tào Tháo giao chiến nắm được Giang Đông, đối với kế hoạch sau này của chủ công vô cùng bất lợi.
Giả Hủ mở miệng nói.
Ngay vào lúc Lưu Kỳ chuẩn bị nói với Giả Hủ nên làm thế nào thì một tiếng thét kinh hãi truyền vào.
- Chủ công không xong rồi, Uyển phu nhân té xỉu.
Chủ công, không xong, Uyển phu nhân té xỉu.
- Cái gì?
Lưu Kỳ mặt biến sắc, đột nhiên đứng dậy, chỉ nghe một tiếng ầm vang … bất thình linh trong vô thức Lưu Kỳ cầm chiếc bàn trước mặt nhấc lên khỏi mặt đất.
Tuy nhiên, lúc này Lưu Kỳ cũng không có tâm tình để ý đến việc này, không kịp để ý tới Giả Hủ, Lưu Kỳ bước nhanh ra khỏi thư phòng, chỉ thấy một thị nữ đứng ở ngoài thư phòng, vẻ mặt khủng hoảng. Nhìn thấy thị nữ như thế, trong lòng Lưu Kỳ trầm xuống, nhận ra thị nữ này là người hầu bên người Uyển Nhi. Bên người Uyển Nhi ngoài trừ Tình Nhì cũng chỉ có người thị nữ này là thân cận nhất.
- Rốt cuộc là sao lại như vậy?
Tới trước mặt thị nữ dừng lại, Lưu Kỳ trầm giọng nói.
- Uyển Phu nhân vừa rồi vào phòng thì bị choáng váng.
Thị nữ nhìn thấy Lưu Kỳ thì trong lòng bình tĩnh lại không ít, lúc này nước mắt chảy như mưa nói, ở trong phủ Uyển phu nhân nổi tiếng ôn hòa, đối xử với thị nữ vô cùng tốt, bình thường nàng cũng nhận của Uyển phu nhân không ít ân huệ, lúc này nhìn thấy Uyển phu nhân té xỉu trong lòng tràn đầy lo lắng.
Không kịp hỏi tình hình cụ thể, Lưu Kỳ bước nhanh tới hậu viện, bên người Uyển Nhi chỉ có một mình Tình Nhi chăm sóc, Tình Nhi nhỏ hơn so với Uyển Nhi, cho tới bây giờ đều là Uyển Nhi chiếu cố Tình Nhi, lúc này Uyển Nhi đột nhiên té xỉu, nói không chừng Tình Nhi hoảng hốt làm sự tình càng rối tung lên.
Bước nhanh vào nội viện của Uyển Nhi, lúc này trong viện đã tụ tập không ít người, Tân Hiến Anh, Đại Kiều, Tiểu Kiều cũng đã nghe nói mà đến thăm.
- Phu quân.
Nhìn thấy Lưu Kỳ tới, mấy người Tân Hiến Anh bước tới phía trước nhỏ giọng nói, chúng nữ sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy lo lắng.
- Sao lại thế này? Chẳng phải buổi sáng Uyển Nhi vẫn còn khỏe đó sao, làm sao đột nhiên ngất xỉu được?
Lưu Kỳ kéo Tân Hiến Anh qua rồi thấp giọng hỏi.
- Phu quân, thiếp cũng không biết, vừa mới nghe được Uyển muội muội ngất xỉu thiếp liền lập tức chạy tới, hiện tại Uyển muội muội đã nằm trên giường tĩnh dưỡng, thiếp đã cho người đi mời Hoa Đà thần y tới rồi.
Lúc này sắc mặt Tân Hiến Anh hơi trắng bệch, tuy nhiên so với Đại Kiều và Tiểu Kiều thì bình tĩnh hơn nhiều.
- Để ta đi xem, đừng để trong phòng có quá nhiều người.
Nghe được Tân Hiến Anh cho người đi mời Hoa Đà, Lưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Hoa Đà tới thì Uyển Nhi nhất định sẽ không có chuyện gì.
Nói xong Lưu Kỳ đi vào trong phòng, trong phòng vẫn bày biện đơn giản sạch sẽ như trước, gần cửa sổ có một bình phong khiến cho ánh sáng chiếu vào một cách yếu ớt.
Bên cạnh màn gấm Tình Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn Uyển Nhi trên giường, Uyển Nhi sắc mặt tái nhợt nhìn sang vô cùng trìu mến.
- Công tử.
Nhìn thấy Lưu Kỳ tiến vào, Tình Nhi đứng dậy thi lễ nói.
Lưu Kỳ khoát tay, đi tới bên giường đã thấy Uyển Nhi tỉnh lại.
- Phu quân, thiếp đã khiến cho phu quân lo lắng.
Nói xong Uyển Nhi định đứng dậy.
- Đừng nhúc nhích.
Lưu Kỳ vội đề bả vai Uyển Nhi lại để cho nàng nằm xuống.
- Lúc này cảm thấy thế nào rồi?
Lưu Kỳ dịu dàng nói.
- Thiếp đã không sao rồi.
Mắt Uyển Nhi ửng đỏ, trên mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Là do hôm qua nghỉ ngơi quá muộn?
Lưu Kỳ nhìn Uyển Nhi nhíu mày hỏi, hắn biết rằng mấy ngày nay Uyển Nhi đang may quần áo cho hắn.
- Không có.
Uyển Nhi nằm trên giường lắc đầu nói.
- Tay nàng sao lại lạnh như vậy?
Duỗi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lại của Uyển Nhi, chuẩn bị đem tay của Uyển Nhi bỏ vào trong chăn thì thấy hay tay của Uyển Nhi lạnh như nước.
Nghe được sự trách cứ trong giọng nói của Lưu Kỳ, trong lòng Uyển Nhi cảm động, nước mắt lại chảy ra.
- Phu quân, Hoa Đà thần y đã tới.
Đúng lúc này Tân Hiến Anh đi đến bên cạnh Lưu Kỳ nói, Tân Hiến Anh nói xong nhìn về phía Uyển Nhi, thấy Uyển Nhi đã tỉnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Mau mời Hoa Đà thần y tiến vào.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Tình nhi, ra hiệu Tình Nhi ra ngoài mời Hoa Đà tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận