Tam Quốc Tranh Phong

Chương 441

Mà ở ngoài đại trướng, sắc mặt của Bảo Long và Trần Ứng đều rất vui mừng, hiện tại toàn bộ chuyển trong đại doanh đều do hai người định đoạt, đương nhiên trong lòng hai người vui mừng vô cùng.
- Đại ca, không bằng hiện tại chúng ta đến tiến đến, diệt toàn bộ đại quân Kinh Châu thì sao?
Trần Ứng nhìn Bảo Long nói, thời gian hai người ở chung với nhau không ngắn, cũng liền xưng hô huynh đệ.
- Không được, vẫn là đợi cho trời tối rồi bàn sau, ban đêm mới là thời cơ đánh lén tốt nhất, đương nhiên đại quân Kinh Châu sẽ không phòng bị.
Bảo Long lắc đầu, vẻ mặt bí hiểm nói.
- Được, chờ ban đêm.
Trần Ứng gật gật đầu.
- Tướng quân, phía trước năm dặm chính là Quế Dương thành rồi.
Một binh lính Phi Long quẩn chỉ vào phía trước nói.
- Ta biết rồi, lệnh cho đại quân ẩn giấu hành tung, hễ phát hiện hành tung của đại quân thì đều bắt hết lại.
Triệu Vân gật đầu, phân phó nói, lần này hắn phụng mệnh đánh lén Quế Dương, chính là định đánh cho Triệu Phạm nhất thời trở tay không kịp, chặt đứt đường lui của đại quân Quế Dương.
Hai ngàn Phi Long quân, hai ngàn con chiến mã ở bên trong quan đạo phi nước đại, một đường người phía trước đều ngậm tăm (thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng mỗi người một chiếc đũa để khỏi nói, lộ bí mật), ngựa ngậm hoàn, hễ phát hiện hành tung đại quân, tất cả đều bị Phi Long Vệ bắt hết, không để người nào chạy trốn. Phi Long Vệ vốn là am hiểu ám sát và hành tung ẩn núp, bởi vậy trên con đường này hễ là đại quân nhân, mặc kệ là ai đều bị Phi Long Vệ tóm đi ra.
Hai ngàn Phi Long Vệ dưới sự dẫn dặt của Triệu Vân chưa đến nửa canh giờ đã tới trước Quế Dương thành, lúc này Quế Dương thành cũng bởi vì giận dữ đại quân Kinh Châu tiến đến, có vẻ có chút trầm trọng, từng tên binh lính không ngừng tuần tra trên cổng thành. Chỗ cửa thành vắng ngắt, gần như không có ai ra vào.
Mang theo hai thân bình, Triệu Vân đi tới rừng rậm cách Quế Dương thành không xa, chỗ rừng rậm này tính ra cũng cách Quế Dương thành không quá xa, nếu từ nơi này vọt tới dưới Quế Dương thành cũng chỉ trong chốc lát, tuy nhiên chỗ rừng rậm này lại không thể có quá nhiều người trốn, cùng lắm có thể chức hơn mười Phi Long Vệ trốn.
- Tướng quên, xem ra Triệu Phạm đã sớm chuẩn bị rồi.
Một người binh lính nhìn Triệu Vân nói.
- Ừ.
Triệu Vân gật đầu, trong lòng tính toán nên đánh hạ Quế Dương thành như thế nào, Phi Long Vệ là kị binh, không thích hợp công kích thành, nếu muốn tránh tổn thất đến mức thấp nhấy, chỉ có thể lợi dụng trước khi cửa thành đóng, vọt vào trong thành.
Lại nhìn tình hình bốn cửa thành, Triệu Vân mang theo hai người về đại quân, không quá hai ngàn Phi Long Vệ sẽ chia làm hai phân đội rời đi.
Thời điểm lại đi vào chỗ rừng rậm kia, bên cạnh Triệu Vân có hơn mười Phi Long Vệ, hơn mười Phi Long Vệ này thần sắc đề phòng, tay kéo dây cương, để chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lên ngựa tấn công.
- Cái gì kia?
Trên công thành, một gã binh lính đột nhiên chỉ vào chỗ rừng rậm phía tây, kinh ngạc nói, theo tiếng kinh hô của gã, một đám binh lính đều nhìn về phương Tây, chỉ thấy trong khu rừng rậm chỗ phương Tây khói đen bay lên nồng nặc, cách xa cũng có thể thấy rõ ràng.
- Giết!
Ngay lúc mọi người trên công thành đều bị khói đen kia thu hút, trong rừng rậm phía đông Triệu Vân thấp giọng khẽ quát một tiếng, sau đó tung người lên ngựa xông ra ngoài, phía sau hơn mười Phi Long Vệ cũng tung người lên ngựa, theo sau. Trong phú chốc liền chạt ra xa, chớp mắt đã chạy ra khỏi rừng rậm.
Binh lính trên cổng thành đều bị khói báo động ở phương Tâu thu hút, không biết đám người Triệu Vân đã lao ra khỏi rừng rậm, đến lúc đám người Triệu Vân đã tiếp cận chỗ cổng thành, binh lính mới phản ứng, một đám thất kinh kêu lớn.
- Địch tập kích, địch tập kích!
- Đóng cửa thành!
... ... ... . . .
Từng tiếng kinh hô truyền tới, binh lính trên cổng thành cũng bắt đầu luống cuống chân tay chuẩn bị sẵn sang, tuy nhiên lúc này đám người Triệu Vân đã vọt tới dưới cửa thành, cầu treo vừa mới rời khỏi mặt đất, còn chưa nâng lên, đã bị Triệu Vân khoái mã vọt tới, phía sau hơn mười Phi Long Vệ cũng theo sát phía sau, xông qua cầu treo, xung tiến vào thành.
- Bảo vệ cửa thành!
Xông vào bên trong thành, Triệu Vân cũng không quay đầu lại, cao giọng quát một tiếng, long trường thương trong tay đã đâm xuống, hai gã lính vốn muốn cản trở đám người Triệu Vân đã bị chém chết tại chỗ.
Tùy cho hơn mười Phi Long Vệ tiến vào, binh lính chỗ cửa thành căn bản không ngăn được Phi Long Vệ tiến công, chỗ cửa thành lập tức lâm vào hỗn loạn.
Mà cùng lúc đó ngoài thành, tiếng vó ngựa vang dội, hai ngàn Phi Long Vệ khoái mã lao đến, mà cầu treo cùng là càng lên càng cao.
- Tướng quân, cầu treo.
Một Phi Long Vệ quay đầu nhìn, nhìn thấy cầu treo phía sau đã sắp rời khỏi mặt đất liền kinh hô một tiếng.
- Coi chừng cổng thành!
Chỉ bảo mọi người giữ vững cổng thành, Triệu Vân quay đầu ngựa liền xông ra ngoài, Triệu Vân nhẹ phi người từ lưng ngực xuống, vững vàng đứng trên chỗ cầu treo, lúc này quả thực cầu treo đã nghiêng lên, Triệu Vân mượn lực đạo tiếp đất xuống, trường thương trong tay quét ngang, mũi thương dứt khoát chém vào xích sắt của cầu treo.
Oanh!
Đầu tiên là một tiếng gầm rú như chấn lung phát hội, ngay sau đó âm thanh xích sắt gãy vang lên, sợi dây lôi kéo cầu treo dưới mũi long đảm thương chém vào ầm ầm tách ra.
Mà Triệu Vân cũng mặc kệ, đánh tới một sợi xích bên cạnh, long đảm thương trong tay lại huy vũ, lại một tiếng đứt xích sắt nữa vang lên, chiếc cầu treo vốn nghiêng ầm một tiếng mới hạ xuống.
Thấy cầu treo hạ xuống, càng ngày càng nhiều Phi Long Vệ tiến vào thành, bên trong thành cũng chỉ có hai ngàn quân coi giữ, dưới công kích của kị binh Phi Long Vệ chưa đầy một khắc đồng hồ đã không kiên trì nữa.
Từ đầu đến cuồi chưa tới một khắc đồng hồ, Phi Long Vệ đã bao vây kính phu Thái thú.
- Xông vào, bắt sống Triệu Phạm!
Nhìn phủ Thái hú bởi vì Phi Long Vệ vây khốn mà trở nên rối loạn, Triệu Vân ra lệnh một tiếng, mấy trăm Phi Long Vệ liền phá thủng cửa chính, vọt vào.
... ...
Nhận được mệnh lệnh của Triệu Vân, mấy trăm tên Phi Long Vệ tung người xuống ngựa, âm thanh khôi giáp chạm vào nhau ầm ầm, cửa chính khóa chặt dưới sự va đập của vài tên Phi Long Vệ lại được mở ra một lần nữa.
Phủ thái thú lúc này đã loạn hết cả lên, lúc Phi Long Vệ phá tan cửa chính thì người trong phủ Thái thú lúc này hoảng sợ tột cùng, mấy trăm tên Phi Long Vệ như là hổ sói vọt vào trong hành động như chỗ không người vậy.
Nửa canh giờ sau, một gã Phi Long Vệ đi tới trước mặt Triệu Vân nói:
- Tướng quân, không phát hiện bóng dáng của Triệu Phạm đâu, người trong phủ nói từ khi Triệu Phạm dẫn đại quân ra khỏi thành vốn không quay lại.
- Sao?
Triệu Vân trầm ngâm âm thầm đáng tiếc, mình tới nhanh như vậy mà vẫn để đối phương trốn thoát, tuy nhiên so với Thái Huân thì Triệu Phạm chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể.
- Lệnh cho mọi người trong phủ Thái thú rời khỏi đây, từ giờ trở đi chúng ta sẽ trú đóng ở phú Thái thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận