Tam Quốc Tranh Phong

Chương 541

- Xin hỏi đây có phải là Lương Châu Mã tướng quân?
Đang lúc đám người Mã Siêu chưa biết nên bắt đầu từ đâu thì Ngô Hùng thân mặc nho bào mang theo vài tên thân binh đi tới.
- Đúng vậy. không biết tiên sinh là?
Vì chưa quen với chỗ này nên Mã Siêu cũng không dám lên mặt.
- Tại hạ Ngô Hùng, chuyên phụ trách quản lý lương thảo của Uyển Thành, hai mươi vạn gánh lương thảo mà chủ công hứa cấp cho Lương Châu, hiện giờ đã chuẩn bị xong, không biết khi nào tướng quân sẽ mang đi?
Nói xong Ngô Hùng chỉ mấy chục đống lương thảo cách đó không xa.
- Chuyện này…
Mã Siêu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía mấy chục đống lương thảo cách đó không xa, lòng trầm xuống, đây là hai mươi vạn gánh lương thảo? Đừng nói năm ngàn người này mang hai mươi vạn gánh lương thảo trở về Lương Châu, mà chỉ vận chuyện năm vạn gánh lương thảo trở về Lương Châu cũng là cố gắng hết sức rồi.
- Hơn mười đống này chính là hai mươi vạn gánh lương thảo của Lương Châu, bây giờ Mã tướng quân sẽ mang đi?
Ngô Hùng cười nói, tuy nhiên ai cũng có thể nhận ra được gã đang vui mừng khi người khác gặp họa.
Chuyện Lương Châu gã đã được nghe nói, mặc dù hành động của Lương Châu rất trơ trẽn nhưng gã cũng không biểu lộ ra, sau khi kho lúa Uyển Thành xây dựng thành ít nhất cất chứa khoảng mười vạn gánh lương thảo, thủ đoạn và tâm cơ giống như vậy cũng không ít. Tuy gã rất ghét người trước mặt nhưng liên quan đến kho lúa Uyển Thành nên gã không thể để ra sai sót gì.
- Không biết tiên sinh có thể để cho ta gửi số lương thảo này trong một thời gian ngắn không?
Mã Siêu nói.
- Đương nhiên là được, đừng nói là vài ngày cho dù là một năm ba năm cũng có thể gửi được.
Ngô Hùng không để tâm nói.
- Thật sao?
Mã Siêu vui mừng nói.
- Đương nhiên là thật, tuy nhiên hai mươi vạn gánh lương thảo này nhất định phải có người trông coi xử lý, phí dụng trong chuyện này không nhỏ.
Ngô Hùng khó xử nói.
- Ha ha, tiên sinh xin yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để tiên sinh làm không công.
Tuy cảm thấy khinh thường nhưng Mã Siêu vẫn tỏ ra vui mừng nói.
- Một khi đã như vậy ta cũng không khách khí, mỗi mười gánh lương thảo gửi ở kho lúa Kinh Châu, mỗi năm sẽ mất một gánh thuế, không biết tướng quân muốn gửi bao nhiêu lương thảo bên trong kho lúa của Kinh Châu ta? Tướng quân định gửi bao nhiêu năm?
Ngô Hùng thành thật nói.
- Sao?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Hùng, đám người Mã Siêu ban đầu thì sửng sốt, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt. Mười gánh lương thảo một năm sẽ mất 1 gánh thuế, hai mươi vạn gánh gửi một năm nhất định phải giao nộp hai vạn gánh thuế, thuế cao như vậy rõ ràng là muốn nhằm vào Lương Châu.
- Hừ! Các hạ định trêu chọc ta sao?
Bàng Đức sắc mặt âm trầm như nước, tức giận nhìn về phía Ngô Hùng.
- Tại hạ sao dám trêu chọc tướng quân, chỉ là việc này Châu Mục đại nhân cố ý đặn dò, bất luận là người nào cũng không được sửa đổi, nếu tướng quân không đồng ý có thể chở toàn bộ hai mươi vạn gánh lương thảo này đi, tại hạ không ngăn cản.
Ngô Hùng nghiêm chỉnh nói.
- Nếu đã vậy thì gửi mười lăm vạn gánh lương thảo trong một năm, ba ngày sau ta sẽ mang năm vạn gánh lương thảo còn lại đi.
Mã Siêu nói.
- Cái gì?
Đám người Bàng Đức đều kinh ngạc nhìn Mã Siêu, mười lăm vạn gánh gửi một năm, vậy sẽ mất mười lăm ngàn gánh thuế?
- Ha ha, Mã tướng quân thật sảng khoái, Mã tướng quân yên tâm, ba ngày sau sẽ chuẩn bị năm vạn gánh lương thảo cho tướng quân một cách thỏa đáng.
Ngô Hùng cười nói.
- Đa tạ nhiều.
Mã Siêu chắp tay nói, rồi cùng mấy người Bàng Đức rời khỏi.
- Thiếu tướng quân, Kinh Châu rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật khinh người quá đáng, thiếu tướng quân sao lại đáp ứng điều kiện của bọn họ?
Bàng Đức cau mày nhìn về phía Mã Siêu nói.
- Yên tâm đi, cho dù một năm mất đi mười lăm ngàn gánh lương thảo thì Lương Châu ta vẫn còn mười tám vạn năm ngàn gạn lương thảo. Ta biết đây là do Lưu Kỳ cố ý làm khó nhưng cho dù ta có thể vận chuyển hết được hai mươi vạn gánh lương thảo này đi thì Lưu Kỳ cũng sẽ không dễ dàng để chúng ta rời khỏi đây. Nếu đã vậy thì tạm thời cho Lưu Kỳ kia được lợi. Đợi sau này đại quân Lương Châu ta chinh phục cả thiên hạ sẽ lại tính sổ với Lưu Kỳ cũng không muộn.
Mã Siêu lắc đầu nói.
- Thiếu tướng quân anh minh.
Đám người Bàng Đức tỉnh ngộ, chả trách thiếu tướng quân lại dễ dàng đồng ý điều kiện của Kinh Châu như vậy.
Cùng lúc đó, bên trong Uyển Thành Ngô Hùng đang cùng một tướng lĩnh đang nói gì đó, người đó chính là thống lĩnh Phi Hổ Vệ, Vương Nghị.
- Tiên sinh, việc này có thuận lợi không?
Nhìn khuôn mặt chứa đầy ý cười của Ngô Hùng, Vương Nghị kinh ngạc hỏi.
- Cũng coi như thuận lợi, không ngờ Mã Siêu không do dự đã đồng ý điều kiện của chủ công, thật là làm người khác khó hiểu.
Ngô Hùng lắc đầu nói.
- Ồ, chẳng lẽ Mã Siêu có kế hoạch gì?
Vương Nghị kinh ngạc nói.
- Ta nhìn Mã Siêu không giống như không nuốt được cơn giận này, tuy nhiên đây là Kinh Châu, hắn đang vuốt râu rồng, đang nằm trên lưng hổ. Hai mươi vạn gánh lương thảo gửi ở đây có thể đủ cung ứng mười tháng lương thảo cho Kinh Châu, so với những thứ khác thì không đáng nhắc tới.
Ngô Hùng cười nói.
- Vậy thì tiên sinh kiến tạo kho lúa thế nào? Không biết có từng khởi công?
Vương Nghị đột nhiên hỏi.
- Ha ha, thực ra kho lúa là có sẵn, trước đó Uyển Thành vốn là có một kho lúa lớn, những lương thảo này đặt ở đó rất thích hơp, đợi sau khi kho lúa mới được xây dựng xong rồi chuyển cũng không muộn.
Ngô Hùng cười nói.
………………………
Quan Độ, sau khi nhận được phong thư của người thần bí, lúc này Tào Tháo liền tìm đến Quách Gia, Trình Dục và Tuấn Du để thảo luận việc đánh lén Ô Sào.
Ô Sào đích thực là căn cứ lương thảo của mấy chục vạn đại quân của Viên Thiệu, có thể nói lần xuất chinh này Viên Thiêu đã chuẩn bị lương thảo đầy đủ, nếu có thể thiêu hủy nơi này thì mấy chục vạn đại quân của Viên Thiệu sẽ tự sụp đổ.
Sau khi nhận được phong thư của người nặc danh, Tào Tháo cũng sai người âm thầm tìm hiểu tình hình của Ô Sào. Giống như trong phong thư nói, Ô Sào chính là nơi cất giữ lương thảo của Viên Thiệu. Tuy nhiên ở Ô Sào không chỉ có hai vạn quân coi giữ mà còn có đại tướng Thuần Vu Quỳnh dưới trướng Viên Thiệu tự mình trấn thủ, muốn đánh úp Ô Sào thật không đơn giản.
Chưa nói tới Ô Sào vốn là nơi được phòng thủ quan trọng ngiêm ngặt, dễ thủ khó công. Chỉ riêng chuyện bên trong Ô Sào có hai vạn binh mã đã không dễ đối phó, mấy ngày nay binh mã dưới trướng Tào Tháo luôn bị Viên Thiêu đàn áp, hành tung luôn bị thám báo của Viên Thiệu giám thị, muốn triệu tập mười ngàn binh mã trở về cũng không thể dấu được tai mắt của Viên Thiệu.
Hơn mười ngày liền Thào Tháo không hề có động tĩnh gì, thậm chí ngoài đám người Quách Gia cũng không một ai biết kế hoạch của Tào Tháo. Trong mười ngày này binh mã Viên Thiệu tấn công vẫn mãnh iệt như cũ, trấn áp binh lính dưới trướng Tào Tháo không ngẩng đầu lên được, mà trong quá trình giao chiến với binh mã Viên Thiệu, Tào Tháo luôn cố ý để lại một nhóm người của đại doanh ở ngoài rừng rậm, hơn mười ngày Tào Báo đã bí mật đưa được mười ngàn người ra khỏi đại doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận