Tam Quốc Tranh Phong

Chương 240

Lưu Kỳ đang ngây người thì Khoái Việt mang theo người gia tộc Khoái đi vào, Lưu Kỳ, Y Tịch liếc nhìn nhau rồi tiến đến chào Khoái Việt, sau đó thì nhìn thấy Thái Mạo cùng quan viện nhất hệ Thái thị khoan thai tiến đến.
Nhìn thấy Lưu Kỳ trò chuyện vui vẻ cùng Khoái Việt, quan viên gia tộc Thái thị sắc mặt tái xanh. Trương Doãn trước kia đối với Thái Mạo một mực cung kính lúc này lại ngồi ở một bên, không có ý đến bái kiến, mỗi người bọn họ lại tức giận.
- Quân sư, Trương Doãn này thật là to gan, gia tộc Thái thị ta vừa mới cho hắn một trăm ngàn kim, hắn đối với ngươi như vậy thật là vong ân, bội nghĩa.
Một gã quan viên Thái thị tiến đến phía trước nói.
- Đúng đấy, quân sư ngài xem không ngờ Lưu Kỳ và gia tộc họ Khoái lại thân cận như thế, quân sư không thể không phòng nha.
- Đủ rồi, việc này ta tự có chừng mực.
Thái Mạo thấp giọng nói
Đám người Thái Mạo vào đại điện, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lưu Kỳ và Thái Mạo cảm thấy bồi hồi, không biết có nên tiến đến chào Thái Mạo hay không, nếu để cho Lưu Kỳ thấy là bọn họ có quan hệ với quan viên Thái thị thì nguy rồi.
Đúng lúc này có người báo tin Lưu Biểu đã tới, mọi người liền trở về vị trí của mình chờ.
Một lát sau thấy Lưu Biểu cùng hộ vệ hộ tống đi đến, đi sau Lưu Biểu còn có một người trung niên năm mươi tuổi, Lưu Biểu thỉnh thoảng quay đầu lại nói nhỏ với người trung niên, làm cho quan viên trên đại điện nghi hoặc dị thường.
Lưu Kỳ đánh giá người trung niên phía sau Lưu Biểu, âm thầm đoán người này khả năng chính là sứ giả của Viên Thiệu, chỉ có điều không hiểu vì sao Lưu Biểu lại khách khí với sứ giả của Viên Thiệu như thế.
Dường như chú ý tới ánh mắt của Lưu Kỳ, người trung niên đột nhiên nghiêng đầu sang cười cười với Lưu Kỳ, ánh mắt tràn đây thâm ý nhìn Lưu Kỳ, khiến cho Lưu Kỳ rất khó hiểu.
- Bái kiến chủ công.
Đợi cho Lưu Biểu ngồi vào chỗ của mình sau đó mọi người mới bước lên chào nói.
- Đứng lên đi.
Lưu Biểu trầm giọng nói.
- Tạ ơn chủ công.
Mọi người mới trở lại chỗ ngồi của mình.
- Hôm nay triệu tập mọi người đến là vì chuyện của Kỳ nhi, các ngươi nghĩ nên phong thưởng như thế nào?
Lưu Biểu nhìn mọi người nói.
- Cái này …
Mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía ba người Thái Mạo, Khoái Việt và Y Tịch, hiển nhiên là hi vọng ba người bọn họ đưa ra ý kiến.
Một lát sau ngay cả Lưu Kỳ cũng phát hiện ra điều dị thường, Thái Mạo trước kia đối chọi với hắn gay gắt lúc này cũng không đi ra phản đối, chẳng lẽ bị sự tình hôm trước dọa sợ rồi. Lưu Kỳ nhìn về phía Thái Mạo, thấy Thái Mạo cúi đầu không nói trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Thấy mọi người không nói gì, Y Tịch liền tiến lên phía trước nói:
- Khởi bẩm chủ công, đại công tử là trưởng tử của chủ công lý ra nên đóng giữ ở Tương Dương, bởi vậy chủ công hay là an bài cho Đại công tử một chức quan, về phần phong thưởng hay là chủ công định đoạt.
- Ồ, ý các ngươi thế nào? – Lưu Biểu quay đầu nhìn về phía những người khác nói.
- Cẩn tuân chủ công chỉ bảo. – Mọi người khom người nói.
- Tốt, một khi đã như vậy từ hôm nay trở đi Chinh Nam tướng quân Lưu Kỳ đảm nhiệm phó chức thống lĩnh Phi Hổ Quân, đồng thời đảm nhiệm phó chức thống lĩnh Phi long quân, tiết chế chiến sự Tương Dương. – Lưu Biểu nhìn mọi người trầm giọng nói.
Lời nói của Lưu Biểu khiến cho tất cả mọi người cùng biến sắc, Phi Hổ Quân, Phi Long Quân đều lệ thuộc trực tiếp Lưu Biểu, hiện tại Lưu Biểu để cho Lưu Kỳ đồng thời đảm nhiệm phó thống lĩnh Phi Hổ Quân và Phi Long Quân, đây chẳng phải nói từ hôm nay Lưu Kỳ là thế lực lớn nhất sau Lưu Biểu hay sao, dù là gia tộc Thái thị cũng vẫn kém hơn. Phó thống lĩnh hai quân tinh nhuệ, hơn nữa với thân phận Đại Công tử còn có ai dám nghi ngờ Lưu Kỳ, mặc dù là Vương Uy và Văn Sính cũng không nghi hoặc gì.
Trên đại điện mọi người đều kinh ngạc nhìn Lưu Biểu, vẻ mặt không thể tin, ngay cả đám người Thái Mạo, Khoái Việt, Y Tịch cũng vẻ mặt kinh ngạc, mà Lưu Kỳ cũng đầy kinh ngạc, hôm nay Lưu Biểu làm như vậy thật sự là ngoài dự đoán của hắn rồi.
- Như thế nào, còn có ai có ý kiến gì hay sao? – Lưu Biểu sắc mặt âm trầm nói.
- Cẩn tuân chủ công chỉ bảo.
Mọi người vội vàng khom người nói.
- Một khi đã như vậy, hôm nay chỉ tới đây thôi, Kỳ nhi ở lại còn những người khác lui ra.
Lưu Biểu phất tay khiến mọi người lui ra.
Lưu Kỳ thấy bên trong chỉ còn lại hắn đành phải tiến lên hành lễ nói:
- Phụ thân.
- Ử, vị này chính là sứ giả Viên Thiệu Tân Bì, cũng là bạn tốt của phụ thân, con mau tới bái kiến đi.
Lưu Biểu chỉ vào người trung niên bên cạnh nói.
- Bái kiến tiên sinh.
Lưu Kỳ hành lễ nói.
- Ta với phụ thân cháu là bạn tốt, cháu có thể gọi ta là thúc phụ.
Tân Bì khoát tay nói.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Lưu Biểu thấy Lưu Biểu gật đầu mới lại hành lễ nói:
- Thúc phụ.
- Đúng vậy, chuyện của cháu ta đã nghe nói, Cảnh Thăng sinh được đứa con tài giỏi nha.
Tân Bì cười nói.
- Thúc phụ quá khen rồi.
Lưu Kỳ cúi đầu nói.
- Ha ha …
Lưu Biểu cười vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy đội vũ cơ đi ra, đồng thời hạ nhân bưng đồ ăn lên cho ba người, ca nhạc tấu kính vũ Nghê Thường, dây lụa tung bay một đám nữ nhân tuyệt sắc múa theo tiếng nhạc trên đại điện.
- Phụ thân rốt cuộc là muốn làm gì.
Lưu Kỳ nhìn vũ cơ phía trước vẻ mặt mê hoặc.
- Ôi?
Lưu Kỳ đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một nữ tử vũ cơ áo trắng đang nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn nhìn qua không chút nào kiêng dè khẽ mỉm cười, khiến cho Lưu Kỳ tâm thần chao đảo.
- Cô gái này là ai?
Cô gái này có khí chất bất phàm, trước kia trong Châu Mục phủ căn bản chưa từng nghe nói có nữ tử như vậy.
Nữ tử trước mặt tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với tỷ muội Đại Kiều vẫn không bằng. Lưu Kỳ nhìn thấy Đại Kiều, Tiểu Kiều còn đôi chút có thất thố, nữ tử trước mặt này càng không có khả năng khiến hắn thần hồn điên đảo, hít một hơi thật sâu Lưu Kỳ bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt vũ động, bốn phía vũ cơ đều mặc áo hồng duy chỉ có nữ tử này thân mặc bạch y, điều này khó tránh khỏi làm cho Lưu Kỳ nghi hoặc.
Hôm nay đầu tiên là Lưu Biểu đột nhiên hạ lệnh cho hắn làm Phó thống lĩnh Phi Hổ Quân và Phi Long Quân, sau đó giữ một mình hắn lại cùng sứ giả Viên Thiệu, hiện tại cho hắn xem vũ cơ, đó căn bản không giống với phong cách làm việc của Lưu Biểu, Lưu Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Dường như chú ý tới phản ứng của Lưu Kỳ nữ tử đột nhiên chuyển động vũ bộ đi về phía Lưu Kỳ, khăn lụa mềm mại lướt qua trên mặt Lưu Kỳ, từng đợt mùi thơm ngát đạp vào mặt Lưu Kỳ khiến cho hắn không khỏi nhắm mắt lại.
- Sao?
Lưu Kỳ đột nhiên mở mắt ra nhìn nữ tử trước mặt, da trắng nõn nà, mắt như Tân Nguyệt, vẻ mặt mị thái nhưng cũng xen lẫn từng tia anh khí, thái độ nhẹ nhàng khoan thai tuy theo biểu lộ.
- Nữ tử như vậy tuyệt đối không phải nữ tử bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận