Tam Quốc Tranh Phong

Chương 394

- Đề phòng!
Thái Sử Từ không dám do dự, lập tức hạ lệnh binh lính đề phòng, từng tên binh lính phẫn nộ sẵn sàng xạ kích bất cứ lúc nào, mà binh lính tại cửa doanh trại vây quanh cửa doanh chặt như nêm cối, một thanh trường thương cao vút chỉ ra ngoài cửa doanh trại.
- Tại sao không thấy Phi Long Vệ?
Bố trí mọi người canh phòng xong Thái Sử Từ mới thở nhẹ ra một lần nữa đánh giá bên ngoài cửa doanh trại một chút, lền phát hiện Phi Long Vệ không ngờ chưa tới. Phải biết rằng Phi Long Vệ mặc dù là kị binh không thích hợp tấn công quản môn, nhưng chỉ cần Phi Long Quân và Phi Hổ Quân đem cửa doanh trại phá hủy, thì Phi Long Vệ này sẽ là lợi khí xóa sạch tàn binh. Có Phi Long Vệ thu dọn chiến trường ít nhất cũng nhanh hơn gấp đôi cũng có thể khiến cho rất nhiều binh lính Giang Đông không thể trở về Giang Đông.
Thái Sử Từ tuy rằng tự tin, nhưng hắn cũng không tự phụ, chỉ nhờ vào hai vạn binh lính Giang Đông trong tay là không thể nào ngăn cản được mũi quân tiên phong của Phi Hổ Quân và Phi Long Quân. Hắn cũng chỉ có thể làm hết sức để kéo dài thời gian, để cho càng nhiều binh lính Giang Đông trở về Giang Đông.
- Ừ?
Trong mắt Thái Sử Từ hiện lên một chút nghi ngờ. Ngoài cửa doanh trại không chỉ không nhìn thấy Phi Long Vệ, hơn nữa Phi Long Quân và Phi Hổ Quân ngoài cửa doanh trại không hề có ý định tấn công. Hắn thấy rất rõ, tuy rằng ngoài cửa doah trại tiếng trống rung trời, nhưng Phi Long Quân và Phi Hổ Quân không có ý muốn tấn công cửa doanh trại.
Phi Long Quân và Phi Hổ Quân bình thản đứng ở ngoài doanh trại, cũng không cho người có động tác gì dưới tiếng trống trận dồn dập vang lên, hơn nữa Vương Uy và Văn Sính vẫn chẳng có mục đích gì chỉ rảnh rỗi đánh giá trong doanh trại.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, không chỉ có Phi Long Vệ không tiến công mà ngày cả Phi Long Quân và Phi Hổ Quân cũng không có ý định công thành, chẳng lẽ Kinh Châu còn có âm mưu nào khác nữa?
Thái Sử Từ tay cầm chuôi kiếm, trong đầu chỉ quanh quẩn về mục đích của Kinh Châu là gì.
Hai canh giờ trôi qua. mỗi thời mỗi khắc Thái Sử Từ đều chú ý có bao nhiêu binh mã Giang Đông sang sông, sau khi mỗi một nhóm binh lính Giang Đông sang sông tiểu tướng liền phái người báo cáo cho Thái Sử Từ một lần, đến lúc này binh mã Giang Đông đã đưa đi khoảng năm vạn binh mã, nói cách khác trong đại doanh tính cả hai vạn quân phòng thủ mà hắn thống lĩnh thì cũng chỉ còn có ba vạn binh mã.
- Chẳng lẽ Vương Uy và Văn Sính ra quân ồ ạt chỉ là để đuổi chúng ta về Giang Đông hay sao?
Ngày càng nhiều binh lính Giang Đông được đưa đi, Thái Sử Từ ngày càng không rõ ý đồ của Kinh Châu rồi.
- Ừ?
Thái Sử Từ hai mắt nhíu lại nhìn vế phía cửa doanh trại, ngoài cửa doanh trại rốt cục cũng có động tĩnh, một vạn Phi Hổ Quân dưới sự dẫn dắt của Vương Uy chậm rãi rời đi rồi.
Trong bóng đêm, đám người Tôn Sách cưỡi ngựa đứng bên bờ biển, nhìn về bờ biển đối diện xa xa.
Lúc này trong ánh mắt của mọi người tràn đầy lo lắng, mặc dù đứng ở bờ đối diện, bọn họ cũng có thể nghe được trong quân doanh đối diện truyền đến tiếng trống trận.
Đám người Tôn Sách đều hiểu được điều đó nghĩa là gì. Phi Long Quân, Phi Hổ quân Kinh Châu tuy rằng ít chủ động tấn công, nhưng ai cũng không thể hoài nghi thực lực hai đội binh mã này, dựa vào hai vạn binh mã phổ thông của Giang Đông mà Thái Sử Từ chỉ huy muốn công kích Phi Long quân cùng Phi Hổ quân toàn thân trở ra, gần như là không thể nào.
Trên mặt sông yên tĩnh, chỉ có tiếng động của nước do mái chèo thuyền vỗ lên mặt nước gây ra, từng con thuyền cập bến, từng nhóm binh lính Giang Đông xuống thuyền và đứng sau đám người Tôn Sách. Sau gần hai canh giờ có gần năm vạn binh mã trở về Giang Đông, nhưng thế này chẳng những không khiến cho đám người Tôn Sách yên tâm, ngược lại còn lo lắng nhiều hơn, bờ bên kia lưu lại càng ít binh mã thì tình cảnh của Thái Sử Từ càng nguy hiểm.
- Chủ công, Thái Sử tướng quân cứ như vậy thủ thành thì chắc không có nguy hiểm gì đâu, hơn nữa chỉ cần thuyền còn đó, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng Thái Sử tướng quân.
Thấy Tôn Sách lo lắng Trương Hoành khuyên giải, an ủi.
- Ừ, trước mắt hôm nay ở chỗ này chờ Tử Nghĩa, lệnh cho đại quân đề phòng, tiếp ứng Tử Nghĩa bất cứ lúc nào.
Tôn Sách quay đầu nhìn về phía mọi người nói.
- Tuân lệnh.
Tất cả mọi người biết tính tình của Tôn Sách, khi Tôn Sách quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi.
Trên mặt sông ngoại trừ mấy con thuyền nhỏ chở binh lính đi tới đi lui, còn có một ngàn thuỷ quân. Mười tàu chiến là do Thái Thú Bộ Chất quận Lư Giang cố ý điều động cảnh giới cho đại quân Giang Đông.
Mười tàu chiến ở trên mặt sông đi tới đi lui tuần tra, đem động tĩnh chung quanh thu hết vào mắt, đúng lúc này, một con thuyền treo đầy cờ chiến hiện ra trong tầm mắt binh lính Giang Đông, trên tàu chiến đèn đuốc sáng trưng, rời đi ra xa là có thể nhìn thấy trên tàu chiến một lá cờ thêu chữ ‘Lăng’ to lớn tung bay theo gió.
- Tướng quân, người xem đó là tàu chiến của Lăng tướng quân.
Trên một chiếc tàu chiến phía trước nhất, một gã binh lính chỉ vào nơi xa trên mặt sông, ngạc nhiên mừng rỡ nói.
- Thật sự là tàu chiến của Lăng tướng quân.
Tiểu tướng vừa kêu lên lập tức ra khỏi thành, vẻ mặt hưng phấn, không khí ngưng trong của đại quân phía sau và tiếng trống trận xa xa vọng tới sớm bảo tiểu tướng này biết thế cục trước mắt không tốt, hiện giờ nhìn thấy Lăng Thao dẫn thủy quân đến trợ giúp phấn chấn như thế là điều dễ hiểu.
- Mau! Lập tức đem việc này báo cho chủ công.
Tiểu tướng lập tức xoay người nói với người bên cạnh.
- Tuân lệnh.
- Khởi bẩm chủ công, tàu chiến của Lăng tướng quân tới.
Không bao lâu Tôn Sách liền nhận được tin tức Lăng Thao đuổi tới.
- Cái gì?
Nghe thấy Lăng Thao đuổi tới, đám người Tôn Sách ai nấy đều mừng rỡ.
- Ha ha ha, chủ công, thuỷ quân đuổi tới đây tiếp ứng vậy thì Thái Sử tướng quân dư sức rồi, lần này chủ công yên tâm đi.
Trương Hoành phá lên cười.
- Đúng vậy chủ công, Lăng tướng quân tới đây xếp thành hàng ven bờ đủ để cho Thái Sử tướng quân an toàn trở ra.
Chu Du cũng gật đầu cười nói.
- Tốt, lần nay trở lại Giang Đông, Lăng Thao liền lập công đầu.
Tôn Sách cũng trấn an trong lòng cười nói.
Thấy đội tàu Lăng Thao đuổi tới, hơn mười tàu chiến canh gác đều tiến lên chào đón, căn bản cũng không có chút phòng bị nào.
Đứng thẳng trên thuyền Cam Ninh tay cầm chuôi kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm thuyền Giang Đông đang đến gần, mà phía sau Cam Ninh một đám tiểu tướng hưng phấn nhìn chằm chằm thuyền Giang Đông.
- Mỗi người các ngươi phụ trách một tàu chiến, nhất định phải đem mười tàu chiến này nguyên vẹn mang đến Kinh Châu.
Thấy càng ngày càng gần tàu chiến Giang Đông, Cam Ninh quay đầu hạ thấp giọng nói với mấy tiểu tướng phía sau.
- Tướng quân yên tâm, lúc này đây tất nhiên sẽ không để cho binh sĩ Giang Đông có lực phản kháng.
Nghe thấy Cam Ninh nói, trong lòng mấy viên tiểu tướng lại hưng phấn, một đám gắt gao nhìn chằm chằm tàu chiến Giang Đông đối diện, giống như đây là tàu chiến của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận