Tam Quốc Tranh Phong

Chương 305

Quần áo cởi xuống, da thịt như băng ngọc cũng lộ ra trước mặt Lưu Kỳ, hắn thở hổn hển, một tay ôm lấy Tân Hiến Anh đi đến chiếc giường cách đó không xa.
Đem thả thân hình Tân Hiến Anh đã mềm mại vô lực xuống giường, Lưu Kỳ nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, bò lên giường, đem thân thể mềm mại yếu đuối ôm vào trong ngực.
Đánh giá thân thể mềm mại của nữ tử trong ngực, hô hấp Lưu Kỳ càng ngày càng dồn dập, da thịt trơn mịn dưới sự vuốt ve của Lưu Kỳ, càng không ngừng khô nóng mà nổi lên màu phấn hồng.
- Ưm….
Lưu Kỳ chẳng biết lúc nào đã ngậm hai vú cao ngất trước ngực, khiến trong lòng Tân Hiến Anh ngượng ngùng dị thường.
- Ha….
Lưu Kỳ cả người càng ngày càng khô nóng, rốt cuộc không kìm nổi xoay người đặt thân thể của Tân Hiến Anh ở phía trên.
Một tiếng kêu đau vang lên, tiếng rên rỉ trong trướng đột nhiên dừng lại, sau đó là tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.
Trong trướng gấm đỏ bị lật lên, tiếng thở gấp không ngừng, vẫn kéo dài rất lâu.
Mưa gió qua đi, Lưu Kỳ giơ tay kéo áo ngủ bằng gấm quấn lấy hai người, vuốt ve thân thể mềm mại như ngọc ở trong lòng, Lưu Kỳ hơi hơi có chút kích động. Tân Hiến Anh đối với hắn có lực hấp dẫn quá lớn, lớn đến nỗi khiến hắn đối với nàng không có chút sức phản kháng. Lưu Kỳ có thể cảm giác được rõ ràng mình mê say Tân Hiến Anh rất sâu, loại mê say này khiến hắn không muốn buông người trong lòng ra. Nếu không phải e dè người trong ngực vẫn là tấm thân trinh nữ, hắn chỉ sợ lúc này còn tiếp tục đòi hỏi Tân Hiến Anh lần nữa.
Điểm này ngay cả Lưu Kỳ mình cũng nghĩ mãi không ra, nói mỹ mạo Tân Hiến Anh so với Đại Kiều tiểu Kiều còn không bằng, nhưng mà cho dù là vậy nhưng cảm giác của Lưu Kỳ với Tân Hiến Anh đích thực là quá mãnh liệt.
- Hiến Anh, điệu múa kia là như thế nào vậy?
Lưu Kỳ cảm giác người trong lòng hô hấp còn chưa hồi phục hẳn, nhẹ giọng hỏi.
- Điệu múa kia mấy năm trước thiếp sáng tác dành tặng cho tân lang quân tương lai, phu quân chàng có thích không?
Tân Hiến Anh cũng cảm nhận được sự mê luyến của Lưu Kỳ đối với mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Khuôn mặt nàng trở nên vui vẻ, hành động của Lưu Kỳ không thể nghi ngờ chính là ủng hộ lớn nhất đối với nàng.
- Ồ, nàng sáng tác được vũ khúc như thế, lần trước vì sao mà chỉ nhảy có một nửa?
Lưu Kì đối với hành động của nàng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ rằng Tân Hiến Anh lại cởi mở như vậy, như thế hẳn là sớm đã chuẩn bị ca múa vì phu quân tương lai rồi.
- Điệu múa kia cũng là thiếp nhìn thấy trên một quyển sách, thiếp thay đổi vũ điệu một chút. Điệu múa này dành cho phu quân, đương nhiên chỉ có phu quân mới có thể được thấy.
Tân Hiến Anh nhẹ giọng nói.
- Nàng bây giờ có hối hận không?
Lưu Kỳ nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng của người trong ngực, cảm nhận được da thịt nhẵn mịn, trong lòng không khỏi lại nổi lên từng gợn sóng.
- Hối hận cái gì?
Âm thanh nàng có chút kinh ngạc.
- Hối hận vì đã gả cho ta, lúc đầu ta đã bắt nàng phải gả cho ta, nàng có cảm thấy bất mãn hay không?
Trong đêm tối, Lưu Kỳ mở to hai mắt nhìn Tân Hiến Anh.
Nghe được lời nói của hắn, Tân Hiến Anh trầm mặc một lát nói:
- Lúc đầu đối với phu quân thật sự có chút bất mãn, nhưng khi cùng phu quân tiếp xúc, dần dần thiếp đã tiếp nhận phu quân.
Trong lời nói Tân Hiến Anh mang chút khẩn trương, nàng sợ Lưu Kỳ sẽ tức giận.
- Ha hả, lần đó là ta không đúng.
Lưu Kỳ vỗ nhẹ vào lưng Tân Hiến Anh nói.
Lúc này Lưu Kỳ đã cảm nhận được khác biệt của nàng, hắn từ lúc xuyên qua đến này gặp được nữ nhân, Uyên Nhi, Tình Nhi còn có Đại Kiều, Tiểu Kiều, các nàng đều không khỏi lấy bản thân làm trung tâm, để mình ở vị trí thứ nhất, những chuyện mình làm sai cũng không chịu nói ra, chỉ biết trầm mặc mà nhẫn nhịn.
Thẳng đến khi gặp được Tân hiến Anh, nàng lạnh lùng cao nhã, mỹ lệ thoát tục, khiến hắn có ấn tượng rất sâu sắc. Sau đó biết hai người có hôn ước, Tân Hiến Anh dám thể hiện bản thân trước mặt Lưu Biểu, Tân Bì, nữ tử như vậy là hắn lần đầu tiên gặp được.
Tân Hiến Anh có tính cách độc lập khác biệt rất lớn so với nữ tử thời đại này, tuy vẫn không thoát khỏi ngoài thời đại này, thậm chí nằm dưới sự trói buộc của nó, nhưng tính cách này lại có thiên hướng của nữ tử những thời đại sau, người con gái như vậy có lực thu hút rất lớn đối với Lưu Kỳ.
- Nàng thường ngày ở trong nhà đọc sách còn làm những gì?
Lưu kỳ đối với nữ tử được lưu lại trong sử sách này rất tò mò, nếu như nàng hiện tại đã là thê tử của mình, vậy hắn cũng nên có sự hiểu biết đối với nàng. Mình dùng thủ đoạn ép buộc nàng phải gả cho mình nhưng sau này cũng là nàng đứng đằng sau giúp đỡ mình, nghĩ đến đây Lưu Kỳ không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
- Bình thường trong nhà ngoại trừ xem sách còn có đi săn thú, nói chuyện phiếm cùng với mấy tỷ muội nữa.
Tân Hiến Anh cũng không giấu diếm đều nói hết ra, từ lúc bắt đầu biết nhận biết cho đến khi đến Tương Dương, chuyện trong thời gian hơn chục năm này đều nói với Lưu Kỳ.
Khiến Lưu Kỳ kinh ngạc là không ngờ nàng còn biết võ nghệ, hơn nữa còn không thấp. Dựa theo sự miểu tả của nàng, chỉ sợ mình cũng không phải đối thủ của nàng, hơn nữa trong thời gian hơn mười năm này Tân Hiến Anh đã trải qua cuộc sống phong phú muôn màu, khiến hắn có chút hâm mộ.
- Ha hả, có thể lấy được nàng chính là phúc khí của ta.
Lưu Kỳ có chút cảm thán nói.
- Được gả cho phu quân mới là phúc khí của Hiến Anh, tài năng của phu quân khắp thiên hạ chỉ sợ chẳng mấy ai bì kịp.
Tân Hiến Anh ngưỡng mộ nói. Nàng đã cùng Lưu Kỳ tiếp xúc hơn mười ngày, đối với học thức của chàng cũng vô cùng khâm phục.
- Ồ….
Lưu Kỳ sửng sốt, cười khổ một tiếng, học thức của mình so với cổ nhân mà nói đích thật rộng lớn hơn nhiều, giáo dục ở thời đại này khác biệt quá lớn so với đời sau, muốn đọc được nhiều sách như thế chỉ sợ ít ai có thể làm được.
- Nếu như có một ngày nàng phát hiện ta cái gì cũng không hiểu thì sao?
Lưu Kỳ cười khổ nói
- Vậy thì thiếp sẽ giúp phu quân.
Tân Hiến Anh kiên định nói.
- Ha hả, ta biết rồi.
Lưu Kỳ ở trên trán của nàng hạ giọng nói:
- Ngủ sớm đi.
- Vâng…
Tân Hiến Anh đúng là có chút mệt mỏi, không bao lâu thở đều đều ngủ say.
Nắm thật chặt chăn của hai người, Lưu Kỳ ôm nàng vào lòng, không lâu cũng ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau khi Lưu Kỳ thức dậy sắc trời sáng rõ, người trong ngực không biết tỉnh dậy từ lúc nào đang ôn nhu nhìn mình. Nhìn thấy hắn tỉnh dậy, Tân Hiến Anh nhẹ nhàng cười một chút, sắc mặt có chút ửng đỏ.
- Phu quân, không còn sớm nữa, nên rời giường thôi.
Tân Hiến Anh nói rồi định đứng dậy.
- Chờ một lát nữa đi.
Lưu Kỳ ôm Tân Hoài Anh vẻ không muốn dậy.
- Vâng.
Tân Hiến Anh gật gật đầu dựa vào ngực Lưu Kỳ.
- Đại công tử còn chưa thức dậy sao?
Một âm thanh từ bên ngoài truyền vào, tiếp đó liền không có tiếng động nữa.
- Phu quân, lúc này có người đến tìm hẳn là có chuyện quan trọng phát sinh, chàng hãy mau dậy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận