Tam Quốc Tranh Phong

Chương 533

- Bọn phế vật này, có một người cũng không thể canh chừng, cần các ngươi để làm gì, người đâu kéo những tên này ra cho chó ăn.
Nghiệp Thành, từ sau khi Chân Mật mất tích, Viên Hi phái tất cả lực lượng của mình ra ngoài tìm kiếm, nhưng hơn mười này vẫn không có chút tin tức nào, điều này làm cho Viên Hi tức giận vô cùng.
Nghe được tiếng quát mắng của Viên Hi, những người ngã quỵ xuống đất không ngừng run rẩy, khi nghe thấy Viên Hi phái người kéo họ ra cho chó ăn, mấy người trong đó sắc mặt liền trắng bệch, bọn họ từng chứng kiến những người dám mạo phạm đến Chân Mật bị ném vào ổ chó hoang, bị cắn cho đến chết.
- Tướng quân, lúc Thiên phu nhân đến trà lâu uống trà, người của đại công tử dường như cũng đến đó,
Ngay lúc mấy tên đại hán cường tráng vọt vào phòng, một tên hầu trẻ tuổi rốt cuộc không kìm nổi cao giọng hô.
- Cái gì?
Viên Hi trừng mắt như muốn nứt ra nhìn về phía tên hầu kia, ánh mặt lạnh băng tràn đầy oán độc, giống như trước mắt là người mà hắn muốn giết nhất.
- Ngươi nói thật?
Viên Hi nắm chặt tay lạnh giọng hỏi.
- Câu nào của tiểu nhân đều là thật, xin tướng quân tha cho tiểu nhân một mạng.
- Dẫn hắn xuống tra hỏi rõ ràng.
Viên Hi phất tay, lúc này có hai tên thị vệ kéo tên người hầu kia xuống.
Sau khi Viên Hi thoáng nhìn qua những người khác, lạnh lùng nói:
- Sự tình hôm nay không được ai nói nửa câu ra ngoài, nếu không…
Tuy Viên Hi chưa nói gì, nhưng đám người vẫn như cũ không ngừng gật đầu.
Trở lại hậu viện, sắc mặt của Viên Hi đã trở nên băng lạnh vô cùng, chỉ là hắn đang cực lực khắc chế chính mình.
Đạp đạp đạp... ...
Không bao lâu tiếng bước chân dồn dập vang lên, Viên Hi đột nhiên đứng lên nhìn về phía cửa, chỉ thấy một tên thị vệ cầm thẻ tre chạy đến. Viên Hi tiếp nhận thẻ tre, nhìn sơ qua vài lượt liền vứt thẻ tre trong tay xuống đất, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Nực cười, khinh người quá đáng!
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Viên Hi, thị vệ cúi đầu im lặng, không dám thở mạnh.
- Cho ngươi một ngày, đánh hạ tất cả thế lực của Viên Thượng ở Nghiệp Thành cho ta, ngay cả một đứa nha hoàn cũng không được bỏ qua.
Trong mắt Viên Hi hiện lên vẻ ngoan độc.
- Vâng.
Thị vệ run sợ, cung kính nói.
Cùng lúc đó, trong phủ Viên Đàm người ra người vào. Đối với việc Chân Mật mất tích, Viên Đàm cũng đem tất cả thế lực dưới trướng của mình phái ra ngoài tìm hiểu tin tức, nhưng tin tức nào cũng đều nhằm vào Viên Thượng.
Viên Thượng bắt cóc Chân Mật, đây là tin tức Viên Đàm nhận được, nhận được tin tức này Viên Đàm vừa buồn bực vừa vui mừng. Buồn bực bởi một cô nương tuyệt sắc như Chân Mật lại bị Viên Thượng nhanh chân chiếm mất, vui mừng chính vì như vậy sẽ khiến cho Viên Thượng và Viên Hi đánh đến ngươi sống ta chết. Đến lúc đó toàn bộ Ký Châu chính là thiên hạ của y.
Với địa vị trưởng tử y nhận được nhiều ủng hộ hơn so với Viên Thượng và Viên Hi, các tướng lĩnh dưới trướng Viên Thiệu đều ủng hộ y, những thế lực này cũng khiến cho hai vị đệ đệ của y bị kiềm chế.
Nhưng Viên Hi và Viên Thượng có khả năng sẽ liên hiệp để đối đầu với y, đây cũng là chuyện khiến y lo lắng nhất, hiện tại Viên Thượng và Viên Hi sẽ đoạn tuyệt với nhau, y sao có thể không cao hứng cho được.
- Cái gì? Sao lại như vậy?
Trong thành Thượng Dung, nhìn nội dung của thẻ tre, Tào Thuần vẻ mặt kinh ngạc. Thượng Dung cũng được coi là một trong những viên ngọc của Kinh Châu, đối với Tào Thào hẳn là cực kỳ trọng yếu, vì sao Tào Tháo lại hạ lệnh cho bọn họ rút khỏi Thượng Dung?
Chẳng lẽ không tin tưởng bọn họ có thể bảo vệ được Thượng Dung? Tào Thuần vẻ mặt khó tin, mờ mịt nhìn Tào Nhân hồi lâu không nói.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tào Thuần, Tào Nhân bất đắc dĩ, hắn có thể hiểu được tâm tình lúc này của Tào Thuần, lúc này họ còn đang thảo luận làm sao có thể đánh tan binh mã Lương Châu, nhưng thẻ tra này lại khiến cho những dự định của họ đều đổ vỡ.
- Trường Văn, ngươi thấy sao?
Tào Nhân cau mày nhìn về phía Trần Quần, ý tứ của Tào Tháo hắn không thể hiểu được, theo hắn biết tình hình Thượng Dung vẫn chưa lâm vào tình trạng Tào Tháo nhắc đến.
Trần Quần lúc này cũng cau mày, trong nháy mắt nhìn thấy thẻ tre này, y thậm chí còn nghĩ đến có phải do Mã Siêu kia phái người làm giả hay không, lần trước chẳng phải Kinh Châu cũng làm giả thẻ tre của Chu Du khiến cho đại tướng Giang Đông Hoàng Cái thua đau đớn sao?
Nhưng khi nhìn cẩn thận, Trần Quần xác định thẻ tre này không phải do người ta làm giả, thậm chí thẻ tre này đều do Quách Gia viết. Nói cách khác thẻ tre này là do Tào Tháo tự mình truyền mệnh lệnh, và do Quách Gia khởi thảo.
Có thể nói cuộc chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu, đây là thời điểm mấu chốt, cho dù Kinh Châu đánh chiếm Hán Trung cũng không có khả năng khiến cho Tào Tháo và đám người Quách Gia tự mình xử lý việc Thượng Dung, so với cuộc chiến với Viên Thiệu những chuyện khác đều phải để qua một bên.
Thái độ của Tào Tháo và Quách Gia cực kỳ rõ ràng, trong thời gian ngắn nhất Tào Nhân phải rút khỏi Thượng Dung, không được dừng lại. Mệnh lệnh khẩn cấp như vậy, khiến cho Trần Quần có cảm giác Thượng Dung sẽ bị Kinh Châu đánh hạ trong giây lát.
Cảm giác như vậy khiến cho Trần Quần kinh sợ, là tình huống gì có thể làm cho Tào Tháo ở ngàn dặm xa xôi phải khẩn cấp như vậy.
Nhìn đến ánh mắt dò hỏi của hai người Tào Nhân, Trần Quần cười khổ nói:
- Tướng quân yên tâm, đây thật sự là mệnh lệnh của chủ công, hơn nữa là do Phụng Hiếu tự mình khởi thào tuyệt không sai.
Tào Nhân đầu tiên là cả kinh, lập tức hô lên:
- Trường Văn cũng biết dụng ý của chủ công?
Trần Quần cười khổ lắc đầu nói:
- Không biết, có thể là chủ công biết được vài chuyện chúng ta không rõ, bằng không tuyệt sẽ không khẩn cấp đưa ra mệnh lệnh từ ngàn dặm xa xôi như vậy.
Tướng bên ngoài quân mệnh cũng có lúc không theo, những lời này tuy các đế vương đều kiêng kỵ, nhưng phàm có quân chủ sẽ có những lời này. Hạ lệnh rút lui khi ở cách xa ngàn dặm, đây là lần đầu tiên Tào Tháo làm như vậy, Tào Tháo có thể không biết được tầm quan trọng của nó.
- Đại ca, hiện giờ binh mã Lương Châu đã tiến đến Thượng Dung, còn chưa khai chiến chúng ta đã phải rút khỏi Thượng Dung, chẳng phải là muốn nói cho thiên hạ biết chúng ta sợ Lương Châu sao?
Tào Thuần khuôn mặt đỏ bừng nói, không chút làm bộ, che dấu tức giận trong đáy mắt, thật sự đã tức điên.
Binh mã Lương Châu tuy đã đến Thượng Dung mấy ngày, nhưng từ khi Tào Nhân chủ động xuất chiến, Mã Siêu lại phòng thủ không tham chiến, song phương liền không có giao thủ. Nếu binh mã Tào Tháo đột nhiên bỏ chạy, không chỉ ảnh hưởng đến ổn định quân tâm, còn ảnh hưởng tới uy vọng của hắn cùng với Tào Nhân.
- Tướng quân xin bình tâm chớ nóng vội, tại hạ tuy không biết lý do mệnh lệnh này của chủ công, nhưng tất nhiên không phải hoài nghi tài năng của hai vị tướng quân. Hiện giờ Thượng Dung lại ở thế nước xa không thể cứu được lửa gần, nếu chủ công không tín nhiệm hai vị tướng quân đã đưa một đại tướng đến đây thay thế hai vị. Nhưng hiện tại không có ai đến, như vậy chứng minh chủ công mệnh lệnh cho hai vị rút khỏi Thượng Dung không phải vì không tín nhiệm hai vị, mà có nguyên nhân khác. Mặc dù không biết trong đó đã xảy ra biến cố gì, nhưng có thể khiến cho Phụng Hiếu tự mình thảo mệnh lệnh nhất định là chuyện rất khẩn cấp, quan trọng đến nỗi Phụng Hiếu cũng không dám lãng phí chút thời gian nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận