Tam Quốc Tranh Phong

Chương 57

- Đại nhân yên tâm, ta nhất định khiến Lưu Kỳ kia khắc cốt ghi tâm.
Nói xong dẫn theo Dương Linh, Hàn Huyền đi xuống tường thành.
Cửa thành mở ra, Hoàng Trung dẫn theo Dương Linh, Hàn Huyền, lúc sau năm nghìn binh mã bước qua sông đào bảo vệ trước thành Lâm Tương đối đầu với đại quân Lưu Kỳ.
Hoàng Trung nhìn đại quân nam chinh quân dung nghiêm chỉnh, trong lòng âm thầm tán thưởng Lưu Kỳ có năng lực cầm binh xuất chúng, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn ngói có thể huấn luyện đám binh mã này thành tinh nhuệ, khiến ánh mặt Hoàng Trung khi xẹt qua đoàn binh sĩ giáp trắng phía sau Lưu Kỳ, ánh mắt y không khỏi nhíu chặt.
Y sao có thể không nghe nói đến đại danh của Phi Hổ Quân, thời điểm nhậm chức ở Tương Dương cũng từng chứng kiến cảnh tượng huấn luyện Phi Hổ Quân. Yêu cầu huấn luyện hà khắc như vậy sao có thể không bồi dưỡng thành binh lính không tinh nhuệ cho được. Đối với Phi Hổ Quân trong truyền thuyết y cũng chỉ từng nghe nói đến, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến. Nhưng ký hiệu đính trên người Phi Hổ Quân lại nhớ rất rõ ràng.
Tuy sớm biết trong đại quân nam chính có Phi Hổ Vệ, nhưng khi y tận mắt chứng kiến Phi Hổ Vệ mới chính thức cái gì là tinh nhuệ, bọn họ yên lặng đứng ở nơi đó, tự nhiên mà bình tĩnh. Không phải Phi Hổ Quân quyết ý sát phạt, không có khí thế sâm nghiêm của quân đội tinh nhuệ bình thường, bọn họ cứ như vậy bình tĩnh đứng ở nơi đó, lại giống như núi cao ép người ngột ngạt khó thở.
Hít một hơi thật sâu, bình phục rung động trong lòng Hoàng Trung quay đầu nhìn về phía Dương Linh, y biết Trương Tiện lúc này nhất định đứng trên tường thành chăm chú quan sát nhất cử nhất động của y, chỉ cần y có chút chậm trễ, người nhà của y sẽ gặp tai họa.
- Dương Tướng Quân, trận đầu ta giao cho tướng quân.
Đối với Dương Linh tính tình nóng nảy, ngoài Hoàng Trung ra thực sự không ai có thể ra lệnh cho y. Dương Linh thái độ làm người hào sảng, lòng dạ ngay thẳng, có thể nói là một lòng trung thành và tận tâm với Hàn Huyền.
- Được, trận đầu tiên hãy giao cho ta.
Nói xong Dương Linh thúc ngựa tiến lên. Hô lớn về phía trận địa của Lưu Kỳ:
- Trường Sa Dương Linh ở đây, ai dám tiến lên tìm cái chết?
Giọng điệu kiêu ngạo nhất thời chọc giận đám người Mã Trung và Lữ Giới bên cạnh Lưu Kỳ. Mấy người đều tiến lên xin xuất chiến.
Lưu Kỳ nhìn tướng lãnh khiêu chiến trước trận, bên cạnh Lưu Kỳ chỉ có Chu Chương có thân hình bưu hãn sánh ngang với y, vừa nãy y hô lớn một tiếng, thiếu chút nữa khiến Lưu Kỳ tưởng rằng Trương Phi đến đây.
Nếu như dũng mãnh vậy đến đây đi. Lưu Kỳ quay đầu nhìn một lượt, sau cùng nói với Chu Thương:
- Chu Thương, người này giao cho ngươi.
Đám người Mã Trung tuy không cam lòng nhưng không dám tùy ý vi phạm quân lệnh, may mắn phía đối diện còn có hai người vì thế cũng không gấp gáp, bọn họ đều nhìn về phía Chu Thương.
Chu Thương vác theo thanh đao rỉ, thức ngựa tới trước người Lưu Kỳ:
- Chủ công yên tâm, hãy giao người này cho lão Chu ta.
Nói xong dùng sống đao vỗ mông ngựa, ngựa hí dài một tiếng vọt tới trước trận, lao về phía Dương Linh.
Dương Linh nhìn phía đối diện có một người lao tới, trực tiếp vọt về phía y, trong lòng không khỏi giận dữ. Thầm nghĩ, ngươi thứ nhất thật ngu xuẩn, thứ hai không biết lễ tiết, thứ ba còn kiêu ngạo hơn ta. Nhất định phải giáo huấn ngươi một chút mới được, sau đó hai chân đưa lại phía sau đá vào bụng ngựa, muốn vọt về phía Chu Thương.
Hai con ngựa phi nhanh như gió, vó ngựa tung bay mang theo từng đám tro bụi. Kéo theo hai đạo mây khói cuốn lấy nhau.
Keng. Đột nhiên tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên chói tai, khiến mang nhĩ người ta rung lên. Hai con ngựa vừa mới tách rời, lại nhanh chóng quay đầu cuốn lấy nhau.
Keng keng keng. . . Tiếng binh khí va chạm liên tục vang lên không ngừng, hấp dẫn ánh mắt tướng sĩ song phương. Dương Linh bất mãn nhìn đại đao rỉ sắt không hiểu tại sao cảm thấy chói mắt, cái chuôi đao hoen rỉ này lại chặn ngang bảo đao của y, hơn nữa còn không bị gãy đôi.
Phải biết rằng đao của y chính y mời thợ rèn nổi tiếng rèn thanh sắt nặng hơn trăm cân, binh khí bình thường chỉ cần chạm vào đao của y liền bị gãy thành đôi. Thế nhưng cái chuôi đao hoen rỉ kia lại có thể chống đỡ đại đao của y. Dương Linh nghĩ như vậy lực đạo bị thương lại gia tăng không ít, ngươi kiêu ngạo hơn ta, đao của ngươi cũng rất kỳ quái, ta đây sẽ trực tiếp đánh chết ngươi. Từng chiêu từng thức Dương Linh đều dốc hết lực đạo, vào lúc này cây đại đao uy vũ sinh uy, đao ảnh thật mạnh.
Còn Chu Thương cũng không để ý nhiều, y thích nhất được trực diện chiến đấu như vậy, đánh hết mình, đánh cho thỏa nguyện. Chỉ cần học động tác đâm bổ chém cơ bản là được, không biến hóa phức tạp giống như đao pháp. Từ nhỏ đến lớn chưa ai có thể khiến y có thể đánh đập đã hứng. Từ lần đào trộm mộ vô ý đạt được chuôi đao này lại càng không có người là đối thủ của y, cái chuôi đao này giống như vũ khí chuyên biệt chuẩn bị cho y, sử dụng cực kỳ thuận tay. Thời gian trước gặp được Mã Trung, nhưng Mã Trung lại hoàn toàn trái ngược với y, đánh nhau luôn bó tay bó chân.
Hiện tại rốt cuộc cũng gặp được một gã có thể xem như đối thủ, Chu Thương tự nhiên sẽ không bỏ qua, đáng tiếc duy nhất chính là y là cừu nhân không phải thủ hạ, bằng không sau này có thể thường xuyên đánh như vậy. Chu Thương nghĩ như vậy động tác trên tay không hề dừng lại, từng chiêu từng thức đều đánh vào chỗ yếu hại trên người Dương Linh.
Hoàng Trung nhìn hai người hăng say giao đấu, không khỏi tán thưởng nói:
- Thật không ngờ dưới trướng Lưu Kỳ lại có người tài ba như thế, lần này Dương Linh gặp được đối thủ rồi.
Dương Linh kia một thân khí lực, ngay cả y chạm chán cũng phải hao tổn ba phần. Không ngờ hôm nay gặp được người ngang tài ngang sức.
Hàn Huyền gật đầu nói:
- Vốn tưởng rằng Dương Linh tiến lên trước trận có thể khiến bọn họ giảm uy, không ngờ bên người Lưu Kỳ lại có nhân vật như thế. Ta nghe nói bên cạnh hắn còn có một vị tráng sĩ tên Mã Trung cũng vô cùng bất phàm, hơn nữa còn có Cẩm Phàm tặc Cam Ninh cùng tìm hắn nương nhờ, e là hai người chúng ta rất khó đối phó. Hoàng Tướng Quân có đối sách gì không?
Hàn Huyền mặc dù có uy danh rất cao ở Trương Sa, nhưng nhìn thấy đám người bên cạnh Lưu Kỳ trong lòng có chút lo lắng.
Hoàng Trung thở dài:
- Ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy thôi.
Trong đám quân sĩ phía sau hai người, có một gã ghi nhớ tất cả từng câu từng chữ hai người nói, đây chính là người Trương Tiện phái tới giám sát Hoàng Trung. Hóa ra Trương Tiện sợ Hoàng Trung trên chiến trường gây rối, vì thế cài người vào binh mã Hoàng Trung chuyên dẫn dắt để giám sát nhất cử nhất động của Hoàng Trung.
Trương Tiện trên tường thành nhìn phía dưới giao chiến kịch liệt, khóe miệng khẽ vểnh lên:
- Sớm muộn gì phải để vài người các ngươi trên trong tay Lưu Kỳ, như vậy cho dù các ngươi chết thuộc hạ của các ngươi cũng biết chuyện không liên quan tới ta. Đến lúc đó bọn họ chỉ biết tìm Lưu Kỳ báo thù.
Trong đám binh mã phía dưới Trương Tiện không chỉ cài nội gián mà còn cài cả thích khách, chính là muốn tìm cơ hội ám sát Hoàng Trung, giá họa cho Lưu Kỳ. Đến lúc đó có thể quy cho Lưu Kỳ nói là nội gian do Lưu Kỳ sắp xếp, ngay cả có người không tin cũng không thể điều tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận