Tam Quốc Tranh Phong

Chương 564

Trong đại trướng, Nghiêm Nhan đang nhíu chặt hai hàng lông mày:
- Nếu muốn đè sập Kinh Châu, vì sao để ta một mình ở đây, không được di chuyển, nhưng nếu muốn giáp công hai đường, sao cần một vạn binh của ta?
Lúc này dưới trướng Lưu Chương có hai mươi vạn binh mã, đừng nói là chia binh làm hai đường, cho dù là chia binh thành mười đường cũng đủ để đuổi binh mã Kinh Châu ra khỏi Ích Châu, một vạn binh mã của hắn nhìn lại cũng chẳng có giá trị nhiều.
Đứng lên, Nghiêm Nhan tới chỗ bản đồ phía trước, phần bản đồ này hắn đã nhìn không dưới một trăm lần, trên bản đồ mỗi con đường, mỗi vùng thung lũng, thậm chí là mỗi thôn xóm hắn đều nhớ rõ ràng, nhưng do hắn nghĩ mãi cũng không rõ hay là do thói quen đánh giá bản đồ.
Ánh mắt Nghiêm Nhan chăm chú nhìn quận Ba Tây, Lưu Chương muốn hắn dẫn dắt một vạn binh mã án binh bất động ở đây, rốt cuộc vì cái gì? Tầm mắt di chuyển, gần quận Ba Tây hiện giờ chính là quận Tử Đồng đã bị Kinh Châu chiếm, dù sao cũng phải đi thông qua Hán Trung.
- Hử?
Đột nhiên ánh mắt Nghiêm Nhan lẫm liệt, thực hiện phải dời, trên bản đồ cư nhiên là quận Thượng Dung Kinh Châu.
- Phù!
Nghiêm Nhan thở hắt ra, nhìn bản đồ thật lâu không nói gì, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Thượng Dung, không ngờ mục tiêu của Lưu Chương lại là Thượng Dung. Thượng Dung gần với Ích Châu hiện giờ vừa bị Kinh Châu thu phục, tất nhiên nhiều việc bị gác lại đang xử lý, phòng bị đặc biệt lơi lỏng.
Nếu đột nhiên mình dẫn dắt một vạn binh mã đánh lén Thượng Dung, tất nhiên có thể chiếm cứ được Thượng Dung. Chỉ cần chiếm được Thượng Dung, Ích Châu sẽ đứng ở thế bất bại, đại quân Lưu Kỳ cần lương thảo, nhưng tất cả đều do Thượng Dung vận chuyển, một khi Thượng Dung rơi vào trong tay mình là có thể dễ dàng cắt đứt nguồn lương thảo, quân nhu quân dụng của đại quân Lưu Kỳ.
Có thể ngăn viện quân Kinh Châu ở ngoài Ích Châu, thậm chí còn có thể đánh Thượng Dung, Hán Trung, Lưu Chương có thể đánh thế gọng kìm tiêu diệt đại quân Lưu Kỳ ở trong Ích Châu.
Càng nghĩ sâu Nghiêm Nhan càng hưng phấn, ván cờ lớn như vậy, thực sự khó có thể tưởng tượng. Lúc này Nghiêm Nhan không khỏi âm thầm khiếp sợ, rốt cuộc là ai bày mưu cho Lưu Chương.
Một khi Ích Châu chiếm được Hán Trung, Thượng Dung và những nơi khác, tiêu diệt toàn bộ đại quân Lưu Kỳ, thậm chí toàn bộ Kinh Châu đều sẽ biến thành miếng thịt béo, đến lúc đó Ích Châu gần nhất đương nhiên thu hoạch phong phú nhất.
Chỉ một sách lược, nếu có thể thực hiện đương nhiên thế lực của Ích Châu sẽ mạnh lên, trong thời gian ngắn có thể khuếch trương thế lực gấp mấy lần.
Bỗng nhiên nghĩ đến Trương Nhậm mất tích, Nghiêm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Từ lần trước sau khi bại binh, gần như Trương Nhậm biến mất luôn, mặc cho hắn tìm hiểu thế nào cũng không có chút tin tức gì của Trương Nhậm, vốn hắn còn lo lắng Lưu Chương trong lúc giận dữ đã cho chém Trương Nhậm, xem ra hiện giờ tất cả chuyện trọng yếu đều giao cho Trương Nhậm làm.
Hắn tự nhận tài dẫn binh còn kém Trương Nhậm, có thể nói Trương Nhậm chính là hy vọng của Ích Châu, không thể gặp bất trắc được.
Đạp đạp đạp... ...
Ngay lúc Nghiêm Nhan đang trầm tư hết sức, tiếng bước chân dồn dập truyền vào.
- Hửm
Nghiêm Nhan nhíu mày, trong mắt có một tia bất mãn, hắn cố ý thông báo nếu không có phân phó bất cứ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, bây giờ vừa mới nghĩ đến điểm mấu chốt thì lại có kẻ tới quấy rầy.
- Khởi bẩm tướng quân, có thư tín của Châu Mục đại nhân truyền đến.
Nghe được lời này, đầu tiên Nghiêm Nhân ngẩn ra, lập tức xoay người đột ngột, bước nhanh đi ra ngoài lều lớn, thư tín của Lưu Chương, thư tín này có thể chính là chỉ thị tiếp theo của Lưu Chương cho hắn, sao hắn không gấp cho được.
Xốc mành trướng lên, ở ngoài lều lớn là một gã tiểu tướng đang khom người đứng ở ngoài tiểu trướng, rõ ràng cầm trong tay một phần thư tín. Không kịp chờ nữa, Nghiêm Nhan lấy thư tín từ trong tay tiểu tướng, mở ra xem.
Một lát sau, toàn bộ đại doanh đều vang lên tiếng cười to của Nghiêm Nhan. Trước giờ Nghiêm Nhan đều điềm đạm, thận trọng, không ngờ bây giờ vui đến phát khóc, cười đến chảy cả nước mắt.
Lưu Chương nhu nhược vô năng đã khiến hắn thất vọng rất nhiều lần rồi, lúc trước được Lưu Yên dẫn dắt tiến vào Ích Châu chính là lúc hắn hăng hái nhất, hắn cũng đã từng bị Lưu Yên cảm hóa, hy vọng có thể đi theo Lưu Yên làm nên đại nghiệp, nhưng không ngờ, Lưu Yên chết sớm cho Lưu Chương lên kế vị.
Lưu Chương nhu nhược vô năng, không ngờ ở trước mặt thế gia Ích Châu càng thêm phần nhượng bộ, rốt cục nếu không có Lưu Yên ở dưới ủng hộ, lúc này chẳng biết Ích Châu sẽ ra sao nữa trời, Nghiêm Nhan thực sự không dám nghĩ tới.
Mặc dù có Lưu Yên ở giữa bố trí chống đỡ, nhưng Lưu Chương vẫn có ý phải nhẫn nhịn thế gia Ích Châu, một lần nữa làm cho, làm cho Ích Châu biến thành nơi cho hắn và thế gia Ích Châu cùng cai quản.
Nhu nhược đến bước này quả là hết thuốc chữa rồi.
Tuy rằng hiện giờ không biết vì sao Lưu Chương lại hạ lệnh như vậy, nhưng chỉ cần thực hiện được sách lược này thì Ích Châu sắp quật khởi rồi.
- Lệnh cho đại quân chỉnh quân, chuẩn bị chiến đấu! Ngày mai tấn công quận Tử Đồng!
Nghiêm Nhan cất đi thư tín, ở trong lều lớn, cao giọng quát ra ngoài.
- Giết!
Bên ngoài thành Miên Dương không ngớt tiếng kêu, đại chiến đã giằng có suốt bốn năm canh giờ, nhưng bất kể binh mã Ích Châu hay binh mã Kinh Châu đều không có ý dừng lại.
Mấy canh giờ không ngủ, không nghỉ, chém giêt, cả hai đã thương vong vô số người, nhưng binh mã Ích Châu tấn công không yếu bớt chút nào, ngược lại thì tăng thêm vài phần.
Đối mặt với sự tấn công mạnh của binh mã Ích Châu, trong thành binh lính Kinh châu đã sớm dầu hết đèn tắt, nếu không có chút niềm tin chống đỡ, lúc này đã sớm mất hết lực, ngã xuống đất, không có sức chiến.
Trên cổng thành, hai mắt Tô Phi hiện một mảng đỏ thẫm, toàn thân vết máu loang lổ, giáp sắt trên người đã sớm rách nát, thậm chí trên giáp sắt còn nhỏ xuống vài giọt máu thẫm.
Toàn bộ cổng thành đều loang lổ vết máu, chỗ nhiều người đi qua đều lưu lại những vết chân đẫm máu.
Sắc mặt Tô Phi dữ tợn nhìn giễu cợt xuống dưới cổng thành, ánh mắt dừng lại ở chỗ đại tướng Ích Châu Cao Bái, nơi đó một cây đại kỳ đứng sừng sững cực kì chói mắt, trên lá cờ năm chữ to “Không giết kẻ đầu hàng”, dưới ánh chiếu của ngọn lửa càng trở nên đặc biệt chói mắt.
Trên cổng thành binh sĩ Kinh Châu cũng cười lạnh nhìn đại kỳ này, từ một canh giờ trước đã treo đại kỳ này lên, ý đồ làm nhiễu loạn tinh thần chiến đấu của binh mã Kinh Châu, nhưng trên cổng thành chẳng có binh lính nào chần chừ gì, tàn nhẫn quả quyết xông lên phía trước.
- Đáng giận!
Dưới cổng thành, Cao Bái thấy đã lâu mà không tấn công được thành Miên Dương nên vẻ mặt rất tức giận, chỉ cần cách bình minh chưa đến hai canh giờ nữa, nhưng thành Miên Dương này lại giống như mai rùa chắc chắn, mặc cho hắn tấn công thế nào đều không thể công phá được thành trì.
- Tất cả theo bản tướng, giết!
Trong ánh mắt thoáng một tia chần chừ do dự, ngay sau đó thay bằng kiên quyết, Cao Bái rút trường kiếm bên hông, chỉ vào trên cổng thành, cao giọng quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận