Tam Quốc Tranh Phong

Chương 280

Lưu Kỳ nói xong chợt quay đầu nhìn Tuân Văn Nhược, sắc mặt đỏ lên, hai mắt như điện, lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi thân là sứ giả của thiên tử, hưởng thánh ân, chuyện lớn như thế vì sao ngươi lại không ngăn cản?
Lưu Kỳ quát một tiếng chói tai, cũng khiến cho không ít người giật mình. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết sắc mặt Tào Tháo, nhưng không ai ngờ Tào Tháo lại lớn mật như vậy, không chỉ mang kiếm vào cung, lại chém giết hoàng phi đang mang bầu, so với Lưu Kỳ vừa rồi, đây mới thực sự là đại nghịch bất đạo, trách không được Lưu Kỳ nói thiên hạ hôm nay đã không có thiên tử nữa rồi. Hiện tại thiên tử chính xác không còn là thiên tử rồi..
Thoáng cân nhắc một hồi, mọi người thấy sắc mặt của Tuân Văn Nhược đã trở nên khác biệt, nếu vừa rồi còn có chút cung kính mà nói thì lúc này mọi người thấy sắc mặt Tuân Văn Nhược và Trương Hoành đều có chút âm trầm? Tuân Văn Nhược là đại biểu của thiên tử có thể trách cứ Lưu Biểu, nhưng hiện tại mọi người đều biết Tuân Văn Nhược hoàn toàn là đại biểu của Tào Tháo, vậy hắn đến Tương Dương là cố ý quấy rối. Mà Lưu Kỳ lại là trực hệ của hoàng thất, Tào Tháo kia chẳng qua chỉ là một đại thần mà thôi, không ngờ lại ngang ngược như thế.
Hiện tại cho dù là loạn thế, Hán thất suy thoái, nhưng mọi người ít nhiều vẫn còn có chút hi vọng với Hán thất, hiện tại Tào Tháo phá vỡ kỳ vọng của mọi người, những người nguyên bản còn muốn đi tới Hứa Đô tìm nơi nương tựa Tào Tháo lúc này cũng do dự, tuy rằng Hán thất tương vong, nhưng Tào háo cũng không cần khẩn cấp đối phó Hán Đế như thế.
Mà sứ giả Giang Đông thuần túy là trúng thương, đối với việc Tào Tháo tru sát quý phi Trương Hoành cũng không biết, nếu hắn biết cũng không dám quang minh chính đại liên kết với Tuân Văn Nhược, hiện tại mọi người chán ghét Tào Tháo đồng thời đối với Giang Đông Tôn Sách lại càng thêm chán ghét.Kinh Châu vốn không có thiện cảm gì với Tôn Sách, trải qua việc Trương Hoành làm loạn, mọi người lại càng xem thường Tôn Sách.
Lưu Kỳ lớn tiếng nói xong liền nhìn thẳng Tuân Văn Nhược, hắn không hỏi chuyện này có phải thật hay không, hắn hỏi chính là vì sao Tuân Văn Nhược không ngăn cản, đây cũng là một cạm bẫy nho nhỏ, cho Tuân Văn Nhược vào cạm bẫy nho nhỏ.
Tuy Tuân Văn Nhược thông minh dị thường, nhưng nguyên bản tin tức đã bị phong tỏa nghiêm mật lại bị Lưu Kỳ nói ra trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho Tuân Văn Nhược phản ứng không kịp. Mà Tuân Văn Nhược căn bản cũng ôm hi vọng đối với Hán thất, đối với việc Tào Tháo tru sát quý phi, tuy rằng bất mãn nhưng không có cách nào ngăn cản, bởi vậy nội tâm cũng có chút áy náy, hiện tại bị Lưu Kỳ hỏi như vậy, lại có cảm giác xấu hổ vô cùng.
- Cái này …
Tuân Văn Nhược xấu hổi nói không nên lời.
Tuân Văn Nhược như thế khác nào thừa nhận sự tình mà Lưu Kỳ nói, mọi người trên giáo trường không kìm nổi đều đứng lên quát Tào Tháo bất nhân bất nghĩa, đại nghịch bất đạo, cũng có người mắng Tuân Văn Nhược giúp kể xấu làm điều ác, không xứng ngồi ở chỗ này. Cũng có người mắng cả Tôn Sách, tình cảm quần chúng trào dâng lập tức lâm vào hỗn loạn, nếu không e ngại bốn phía Phi Hổ Vệ mọi người nói không chừng sẽ nhân cơ hội xông lên hành hung mấy người Tuân Văn Nhược một trận rồi.
- Tuân Văn Nhược, không ngờ ngươi vô sỉ như vậy, bản thân không biết liêm sỉ lại chạy đến Tương Dương quấy rối, thật sự là đáng giận đến cực điểm.
- Tào Tháo bất nhân bất nghĩa như thế, thật sự là không khác gì Vương Mãng, cần lập tức giết trừ người này, chỉnh đốn triều cương.
……………………
“ Hừ“
Mọi người đang hết sức nhục mạ, đột nhiên vang lên một tiếng giận dữ, xen lẫn lãnh huyết bạo ngược, khiến cho mọi người trên giáo trướng yên tĩnh trở lại, mọi người theo tiếng hét nhìn lên, chỉ thấy đại hán bên cạnh Tuân Văn Nhược đã đứng lên từ khi nào, hai mắt trừng lớn, bạo ngược nhìn mọi người.
Chính là thống lĩnh thị vệ Hứa CHử bên người Tào Tháo. Hứa Chử tôn kính Tào Tháo vô cùng, thấy mọi người nhục mạ Tào Tháo như vậy làm sao có thể ngồi yên, cũng không quản nơi này ra sao liền hét lớn một tiếng đứng lên.
Tuy y không thông hiểu văn mặc, nhưng đối với người đọc sách như Tuân Văn Nhược thì cũng vô cùng kính nể, bình thường ngoại trừ Tào Tháo thì y kính phục Tuân Văn Nhược nhất, cho nên lần này Tào Tháo mới phái y đi theo bảo vệ, lúc này thấy mọi người không chỉ nhục mạ Tuân Văn Nhược mà ngay cả Tào Tháo cũng bị mắng thương tích đầy mình, làm sao có thể không giận.
- Ngươi chính là hộ vệ của Văn Nhược tiên sinh? Ở Hứa Đô ngươi có thể không xem ai ra gì, tùy ý quát lớn, nhưng ở Kinh Châu này không phải là nơi để ngươi giương oai.
Lưu Kỳ khóe miệng gợi lên sắc lạnh, hai mắt híp lại nhìn Hứa Chử. Hứa Chử là đại tướng số một số hai dưới tay Tào Tháo, nếu có khả năng Lưu Kỳ rất muốn giữ y ở lại Kinh Châu.
Theo tiếng quát của Lưu Kỳ, bốn phía Phi Hổ Vệ tất cả đều căng thẳng, chỉ cần Lưu Kỳ ra lệnh một tiếng bọn họ liền xông lên phía trước chém người này tại chỗ. Ngươi là đại tướng dưới tay Tào Tháo, Kinh Châu không phải là nơi để ngươi diễu võ dương oai.
Bị mọi người mắng chửi ầm ĩ, Tuân Văn Nhược tỉnh táo lại, mặc dù có chút áy náy với thiên tử, nhưng y cũng biết trúng bẫy của Lưu Kỳ, lúc này y không thể đối lập với Tào Tháo, gia tộc Tuân thị cùng thế lực của Tào Tháo quan hệ mật thiết với nhau, không phải mình y có thể thay đổi.
- Đại công tử chớ trách, Hứa tướng quân trời sinh không thích bị người khách quấy rối, vừa rồi mọi người tranh cãi ầm ĩ quá mức khiến Hứa tướng quân nhẫn nhịn không được. Hứa tướng quân làm như vậy cũng là muốn mọi người nói chuyện với nhau hòa nhã hơn, tuyệt đối không có ý mạo phạm Kinh Châu.
Tuân Văn Nhược cũng biết Hứa Chử là tướng yêu thích của Tào Tháo, cũng không thể để hắn gặp chuyện không may ở Tương Dương. Tuy rằng Hứa Chử võ nghệ cao cường cho dù đơn đả độc đấu hẳn là không có việc gì, nhưng dù sao cũng là Kinh Châu, nếu Kinh Châu xuất động đại quân, Hứa Chử cũng không ngăn được.
- Nếu Hứa tướng quân có tật xấu này thì lần này coi như thôi, nếu có lần sau thì đừng trách Kinh Châu ta quân pháp vô tình.
Lưu Kỳ bắt gặp Tuân Văn Nhược lui bước cũng không giằng co khoát tay nói.
Nghe Lưu Kỳ nói như thế, Hứa Chử đang muốn phát tác lại bị Tuân Văn Nhược giữ chặt. Tuân Văn Nhược lắc đầu ra hiệu Hứa Chử không nên vọng động.
- Văn Nhược tiên sinh có nhớ rõ vấn đề vừa rồi không?
Lưu Kỳ không để ý tới phản ứng của Hứa Chử lại hỏi, hôm nay hắn phải làm suy yếu ảnh hưởng của thiên tử, khiến cho Tào Tháo không thể lợi dụng thiên tử hiệu lệnh Chư hầu như trong lịch sử, tự nhiên không thể dễ dàng chuyển đề tài.
Đối với câu hỏi của Lưu Kỳ, Tuân Văn Nhược rơi vào trầm mặc, y đang suy nghĩ việc hôm nay nên xử lý như thế nào mới có thể hạ thấp ảnh hưởng đến nhỏ nhất, mục đích của Lưu Kỳ là muốn đả kích Tào Tháo, nói trắng ra là muốn cùng Tào Tháo là tử địch, không cho cơ hội hoán chuyển. Phải biết rằng trên người Lưu Kỳ còn có mác là dòng họ Hán thất, chuyện này một khi náo loạn đến người ủng hộ Hán thất, chắc chắn hận Tào Tháo thấu xương, coi như là kẻ thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận