Tam Quốc Tranh Phong

Chương 558

Hơn nữa sau đó Lưu Kỳ còn tính toán thành lập ngân hàng tư nhân, uy tín này càng là không thể bị nghi ngờ.
- Chủ công yên tâm, lúc thành lập kho lúa thì đã suy xét tới vấn đề này rồi. Hiện giờ mỗi một kho lúa có gần năm nghìn binh mã đóng trú, vẫn đợi cho sau khi hoàn toàn quét sạch đất đai một quận mới có thể bỏ chạy.
Gia Cát Lượng chắp tay nói.
Tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, một gã tiểu tướng tay cầm thẻ tre bước nhanh đi đến.
- Khởi bẩm chủ công, Lưu Chương Ích Châu mang hai mươi vạn binh mã Bắc thượng, hiện giờ đã đến Miên Trúc rồi.
- Hai mươi vạn đại quân?
Lưu Kỳ và Gia Cát Lượng đều kinh ngạc kêu lên, phải biết rằng lúc này Kinh Châu coi như đã điều động toàn bộ binh Kinh Châu mà mới chỉ có mười vạn binh mã, không ngờ Lưu Chương lại lập tức điều động được hai mươi vạn đại quân.
Không phải là Kinh Châu không có hai mươi vạn đại quân, nhưng hiện giờ Kinh Châu tứ phía đều là địch, gần một nửa binh mã phải lưu lại để thủ hộ bốn phương, cũng chỉ có thể điều động mười vạn binh mã mà thôi.
Cũng giống như Tào Tháo, tuy rằng độc tài mấy châu, nhưng khi quyết chiến với Viên Thiệu lại chỉ có thể điều động gần tám vạn binh thôi, tình thế mà Tào Tháo gặp phải, so với Kinh Châu có phần ác liệt hơn.
Nơi Tào Tháo chiếm đoạt đều là vùng Trung Nguyên, vốn là nơi tứ chiến, chỉ hơi sơ suất thì có thể mất hậu phương, việc sắp thành lại hỏng, không thể không lưu lại hơn nửa binh lực để trấn thủ phía sau.
Hiện giờ Ích Châu đã khai chiến với Kinh Châu, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, nên việc Ích Châu điều động toàn bộ binh lực không hẳn không có khả năng. Nhưng hai mươi vạn đại quân đã gần như là toàn bộ binh lực của Ích Châu rồi, Ích Châu đang giao chiến cùng Kinh Châu nhưng xung quanh cũng không phải là thái bình vô sự.
Hàng năm, Nam Man phía nam của Ích Châu vẫn giao chiến với binh mã Ích Châu, nếu Lưu Chương điều động toàn bộ binh lực đến đây, chẳng nhẽ không sợ người Nam Man sẽ nhân cơ hội này mà làm loạn ư?
Hai người liếc mắt nhìn nhau đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, Lưu Chương này làm như vậy có lẽ là muốn quyết đánh đến cùng, nhất quyết sống mái với Kinh Châu; hoặc chính là thẹn quá hóa giận nên đánh mất lý trí. Nhưng vấn đề chính là dưới trướng Lưu Chương có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có ai khuyên can?
Hơn nữa trước đó đều không có tin tức gì về chuyện nữa, bất kể là Dương Tùng hay Cẩm Y Vệ đều không truyền lại một chút tin tức nào, rốt cuộc Thành Đô đã xảy ra chuyện gì.
Gia Cát Lượng hít sâu, ngẩng đầu nhìn về bản đồ Ích Châu đằng sau Lưu Kỳ, Cẩm Trúc ở phía đông bắc quận Quảng Hán, gần với quận Tử Đồng, nếu Lưu Chương hạ lệnh hai mươi vạn đại quân đánh vào quận Tử Đồng, dựa vào hai vạn binh mã bên trong quận Tử Đồng căn bản là không ngăn cản nổi.
- Bên trong Miên Dương có bao nhiêu binh mã?
Lưu Kỳ nhìn bản đồ, chau mày, chỗ Miên Dương ở phía tây nam quận Tử Đồng, được xem là tòa thành trì đầu tiên chống cự lại đại quân của Lưu Chương, mà chỗ kế tiếp chính là nơi hiện tại của đại quân Lưu Kỳ tại Tử Đồng.
Hai mươi vạn đại quân của Lưu Chương khí thế hung hăng, quận Tử Đồng như đứng đầu ngọn song. Muốn ngăn cản hai mươi vạn đại quân Lưu Chương, nhất định phải bảo vệ cho ba thành Miên Dương, Tử Đồng và Giang Du, tạo nên thế kỷ giác (chia quân ra phối hợp để kiềm chế kẻ thù), ngăn đại quân Lưu Chương ở ngoài quận Tử Đồng.
Như vậy Kinh Châu mới có thời gian điều động binh mã, tập trung binh lực, mới có thể chiến một trận với đại quân Lưu Chương.
- Chủ công, thành Miên Dương chỉ có vẻn vẹn ba nghìn bĩnh mã, hiện giờ Tô Phi đang trấn thủ Miên Dương.
Sắc mặt Gia Cát Lượng có chút ngưng trọng nói, mặc dù Tô Phi có bản lĩnh chỉ huy ba nghìn bĩnh mã này cũng không đủ để ngăn cản hai mươi vạn binh mã của Lưu Chương.
Đối với tướng lĩnh dưới trướng Lưu Kỳ, Gia Cát Lượng đều hiểu khá rõ, Tô Phi này y có gặp qua vài lần, mặc dù có chút võ nghệ, nhưng so với đám người Cam Ninh vẫn kém quá lớn, dựa vào ba nghìn người hiển nhiên không thể thủ được thành Miên Dương, hơn nữa đang thủ ở Giang Du lại chỉ là một tiểu tương, nếu hai mươi vạn đại quân đến quận Tử Đồng, chỉ sợ trong vài ngày sẽ bị đánh hạ rồi.
- Chủ công, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể mau chóng trợ giúp Miên Dương. Dựa vào ba thành Miên Dương, Giang Du, Tử Đồng kéo dài một thời gian ngắn, đợi cho đại quân tập kết mới có thể phản kháng được.
Gia Cát Lượng chắp tay nói.
- Ừ, lệnh cho Triệu Vân dẫn một vạn binh mã cấp tốc chạy tới Miên Dương, lệnh Hoàng Trung dẫn dắt một vạn binh mã trợ giúp Giang Du, đồng thời lệnh cho đại quân đang phân tán ở các nơi lập tức tập kết lại.
Sắc mặt Lưu Kỳ đóng băng, nói. Lúc này chỉ cần sơ sẩy một chút, rất có thể sẽ bị Lưu Chương đuổi khỏi quận Tử Đồng, đến lúc đó Lưu Chương có phòng bị, e rằng việc tiến công Ích Châu sẽ gặp khó khăn.
- Rõ.
Gia Cát Lượng không dám chậm trễ, bước nhanh ra ngoài, đi trước truyền lệnh.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Ngoài thành Cẩm Trúc, hai mươi vạn binh mã Ích Châu đang trú đóng ở đây, không ngừng kéo lều lớn, tuyên truyền giác ngộ, hét hò, mặc dù đang ở trong thành Miên Dương, dân chúng vẫn nghe được rõ ràng.
- Chủ công, hiện giờ đại quân đã đến trước quận Tử Đồng, sao không lệnh đại quân trực tiếp đánh vào quận Tử Đồng, đuổi binh mã Kinh Châu ra khỏi Kinh Châu?
Trong đại trướng, Hoàng Quyền chắp tay nói với Lưu Chương.
- Đúng vậy chủ công, hiện tại đại quân Kinh Châu vừa mới đánh hạ quận Âm Bình, quận Võ Đô, phân tán binh lực, đây đúng là thời cơ tốt để tiến công. Hiện giờ chủ công đã tập kết đủ hai mươi vạn đại quân, dễ dàng thu phục được quận Tử Đồng, quận Âm Bình, quận Võ Đô và quận Hán Trung, đến lúc đó không nhưng Ích Châu được thế lực tận phục, mà càng phát triển hơn trước nữa.
Bàng Hi tiến lên trước nói.
- Được rồi, Tử Kiều truyền tin đến, nói lương thảo Thành Đô cấp báo, tuy rằng thanh thế hai mươi vạn đại quân rất lớn, nhưng lãng phí lương thảo thì Ích Châu khó có thể chịu đựng, hiện giờ Tử Kiều đã đến các nơi gom góp lương thảo, nhưng cũng phải cần một chút thời gian. Hơn nữa công chiếm một quận Tử Đồng cũng chẳng cần đến hai mươi vạn đại quân đồng thời xuất động, chẳng phải Cao bái đã dẫn dắt hai vạn đại quân đi tấn công Miên Dương sao? Bên trong Miên Dương chỉ có ba nghìn binh mã, không cần lo lắng?
Lưu Chương sốt ruột, khoát tay nói, ở trong Kinh Châu cũng chỉ có mười, hai mươi vạn đại quân, đối phó với Kinh Châu rất đơn giản, hơn nữa tấn công một thành trì cũng không cần hai mươi vạn binh mã cùng xuất động.
- Chủ công, Lưu Kỳ Kinh Châu này xưa nay đều là lấy yếu thắng mạnh, tất chiến tất thắng, chủ công không nên lơ là, hiện giờ đã phái tướng quân Cao Bái tấn công Miên Dương, vậy sao không tiếp tục phái đại tướng nào đó tấn công Giang Du và Tử Đồng, khiến cho Lưu Kỳ dù có thuật phân thân cũng không có tinh lực đi điều động binh mã.
Nhưng vào lúc này, trong đại trướng, một người trung niên hơn ba mươi tuổi đột nhiên mở miệng nói, dáng vẻ người này hiên ngang, toàn thân toát ra khí chất khiêm tốn, nhìn qua khiến cho lòng người sinh thân cận, nhưng mọi người ở đây lại chẳng một ai dám coi thường người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận