Tam Quốc Tranh Phong

Chương 386

Tôn Sách lúc này cao giọng nói.
Năm đó Hàn Tín bối thủy kết doanh thu hoạch toàn thắng, hiện tại chính mình cũng bối thủy kết doanh chẳng lẽ không thể tự bảo vệ mình hay sao.
- Lã Mông ở đâu?
Tôn Sách đột nhiên quát lên.
Màn trướng vén lên, Lã Mông đang mặc khôi giáp, đi đến nói:
- Chủ công.
- Ngươi lập tức dẫn người trở về Giang Đông, bảo thái thú Lư Giang Bộ Chất chuẩn bị thuyền để tiếp ứng đại quân, lúc cần thiết có thể thuyên chuyển thuyền đóng tại ven bờ Trường Giang phòng bị thủy quân của Tào Tháo .
Thủy quân của Giang Đông không chỉ có hai bạn, mà còn đóng tại ven bờ Trường Giang hơn ba vạn thry quân, cộng thêm thủy quân còn lại thì thủy quân Giang Đông khoảng chừng bảy vạn người, thực lực phía trên thủy quân Kinh Châu.
- Vâng.
Lã Mông lúc này lĩnh mệnh mà đi.
- Tử Cương, trong quân còn có bao nhiêu lương thảo?
Thấy Lã Mông rời khỏi, Tôn Sách đột nhiên nhìn về phía Trương Hoành, hắn vẫn luôn nghĩ về việc thoát khỏi truy binh Kinh Châu không ngờ lại quên đi việc này .
- Khởi bẩm chủ công, trước mắt trong quân còn hai ngày lương thảo, nếu ăn mặc tiết kiệm, có thể kiên trì được ba ngày .
Nói xong trên mặt Trương Hoành thoáng qua một chút ưu tư.
Hai ngày, nói cách khác trong vòng hai ngày đại quân nhất định phải rời khỏi Giang Hạ.
- Hai ngày là đủ rồi.
Hai ngày thời gian cũng đủ cho đại quân rút về Giang Đông, Tôn Sách cũng không lo lắng.
- Thời gian cũng không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đại quân rút về ven bờ Trường Giang.
Tôn Sách nhìn mọi người nói.
- Vâng.
Mọi người khom người thi lễ, lần lượt rời đi.
Trong đại trướng chỉ còn lại Tôn Sách, Trương Hoành, Chu Du và Lỗ Túc, mấy người rõ ràng là có chuyện quan trọng muốn thướng nghị.
- Chủ công, trước mắt đại quân rút về Giang Đông quan trọng nhất là thủy quân, nếu hai vạn thủy quân kiểm chế thủy quân Kinh Châu xuất hiện sai lầm gì, đến lúc đó bối thủy kết doanh không thể khiến đại quân không thể bình yên trở về còn có thể khiến cho đại quân lâm vào hai mặt giáp công, đến lúc đó có thể nguy hiểm.
Thấy mọi người rời khỏi, Lỗ Túc mới mở miệng nói ra lo lắng trong lòng.
- Ồ, Lăng Thao dẫn đầu thủy quân có lẽ không thể bại, Cam Ninh xuất thân chỉ là một kẻ thủy tặc mà thôi, làm sao ngăn cản được Lăng Thao.
Tôn Sách cau mày nói.
Lúc đầu cha con Lăng Thao tìm nơi nương tựa hắn, chiến công hiển hách, chưa nói đến con trai của Lăng Thao là Lăng Thống, chỉ riêng Lăng Thao mõi lần chỉ huy thủy quân đều có thể công phá thủy trại của địch, chiếm giết tướng địch phòng giữ, chưa từng thất bại qua. Hai vạn thủy quân dưới sự dẫn dắt của Lăng Thao, chẳng lẽ còn không ngăn cản được Cam Ninh .
- Chủ công, Cam Ninh này vẻn vẹn chỉ dẫn đầu có 800 người mà có thể rong ruổi trên mặt sông, hiện tại lại dẫn đầu bốn vạn đại quân, uy thế như mặt trời ban trưa. Lăng tướng quân tuy rằng dũng mãnh không tầm thường, nhưng Lăng tướng quân cũng có mức cấp tiền, làn này xông lên đầu tiên, nếu không xuất hiện điều gì bất ngờ, đối với đại quân cực kỳ bất lợi .
Lỗ Túc trịnh trọng mà nói.
Hắn gần như có thể khẳng định Lăng Thao tuyệt đối không phải là đối thủ của Cam Ninh, nếu Lăng Thao dẫn đầu thủy quân giằng co với Cam Ninh nói không chừng còn có thể không bại, nhưng nếu thật sự Lăng Thao tiến công chiếm giết Cam Ninh, thì người thất bại nhất định là Lăng Thao.
- Chuyện này ….
Tôn Sách có chút do dự, hắn biết rõ bản lĩnh của Lăng Thao, tuy rằng danh tiếng của Cam Ninh vang dội , nhưng hắn cũng không cho rằng Cam Ninh có thể thắng được Lăng Thao, tuy nhiên Lỗ Túc nói cũng không phải là không có lý.
- Chủ công, an nguy của thủy quân quan hệ đến an nguy của đại quân, không bằng phái một viên đại tướng đi trợ giúp Lăng Thao đi .
Chu Du tiến lên khuyên nhủ, hắn cũng có chút bận tâm Lăng Cầm không phải là đối thủ của Cam Ninh, dù sao trước kia Cam Ninh cũng tung hoành trên sông một thời gian dài như vậy, sau đó lại cùng Lưu Kỳ chiến thắng liên tiếp, uy danh đã sớm truyền ra.
- Một khi đã như vậy, truyền lệnh để Hoàng tướng quân tiến đến trợ giúp Lăng Thao một tay đi.
Tôn Sách suy nghĩ một lát nói. Trước mắt trong đại quân cũng chỉ có Hoàng Cái thích hợp đi trợ giúp Lăng Thao một tay, mặt khác chư tướng đi theo Tôn Sách một thời gian dài, địa vị trong Giang Đông phía trên Lăng Thao, hiện tại chỉ có Hoàng Cái mà Hoàng Cái lại liên tiếp phạm sai lầm, đưa ông ta đến bên người Lăng Thao, Hoàng Cái sẽ không ảnh hưởng tới Lăng Thao.
- Chủ công anh minh.
Ba người đều khom người nói.
Tôn Sách mới mở miệng, ba người liền hiểu ý tứ của Tôn Sách, không khỏi âm thầm gật đầu, lúc này Lăng Thao dẫn đầu hai vạn đại quân có thể nói là như cánh tay vung kiếm, nếu lâm trận đổi tướng đối với đại quân cực kỳ bất lợi.
- Bối thủy kết doanh các ngươi nghĩ là để ai làm chủ tướng?
Tôn Sách nhìn về phía ba người nói.
- Bối thủy kết doanh mặc dù là có lệ trước, nhưng nếu như không có một người tướng lĩnh tài giỏi thì làm sao ngăn cản được Phi Long Quân và Phi Hổ Quân, tuy rằng bề ngoài Tôn Sách coi thường Phi long Quân và Phi Hổ Quân nhưng trong lòng không thể không cẩn thận đề phòng.
- Chuyện này …
Ba người đều có chút do dự, dù sao nếu người nào ở lại, thì nguy hiểm sẽ nhiều hơn một phần, hơn nữa an nguy của hơn mười vạn đại quân tất cả đều đặt trên vai người này, mấy người không thể không thận trọng.
- Các người đã không nói thì để cô nói.
Tôn Scáh nhìn ba người nói:
- Mệnh Tử Nghĩa dẫn đầu hai vạn binh mã trấn thủ đại doanh, ngăn cản Phi Hổ Quân và Phi Long Quân, ngoài ra để lại năm nghìn Thân Vệ Doanh trợ giúp Tử Nghĩa. .
- Chủ công anh minh.
Chu Du ba người đều khom mình thi lễ nói.
Hiện giờ trong đại doanh người thích hợp nhất chính là Thái Sử Từ, tuy nhiên Thái Sử Từ lại theo Tôn Sách muộn, hơn nữa không phải là lão tướng của Giang Đông, uy vọng và địa vị so ra đều kém Chu Thái, Hàn Đương.
Nếu việc này do mấy người nói ra khó tránh khỏi mấy người Hàn Đương không phục, bởi vậy mấy người đều do dự. Để Tôn Sách nói ra, ai cũng không thể nói gì được.
Thái Sử Từ không chỉ là mãnh tướng mà còn là trí tướng.
Cam Ninh hét to một tiếng, đem trọn cái khí thế của thủy quân lên đỉnh điểm, toàn bộ thủy quân sát khí ngưng tụ, theo sau đột nhiên bạo phát.
Tàu chiến vốn dĩ dừng lại trên mặt sông, giống như được lên dây cót rồi đột nhiên buông ra, mũi tên giống nhau bắn ra ngoài, sĩ khí như cầu vòng, dường như tất cả những gì che ở phía trước tàu chiến đều bị đâm cho dập nát.
Đông đông đông….
Tiếng trông trận trầm thấp đột nhiên vang lên dồn dập, vang dội dị thường trên mặt sông, chỉ một thoáng đã đem tiếng trống trại của thủy quân Giang Đông cách đó không xa lấn át.
Từng nhóm tàu chiến rẽ qua mặt sông đi về phía thủy trại Giang Đông, tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng đội hình vẫn cực kì chỉnh tề. Mà chính đội hình này càng làm cho khí thế thủy quân Kinh Châu càng lên cao.
- Tiếng gì?
Trong trại thủy quân Giang Đông, Lăng Cầm đang chỉ huy quân đội tập kết, trong lòng kinh hãi đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài, lớn tiếng quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận