Tam Quốc Tranh Phong

Chương 495

Diêm Phố lắc đầu trầm giọng nói, lại quay đầu nhìn về phía sau, binh linh phía sau nguyên bản bởi vì lời nói của Lưu Kỳ mà xao động đã dần dần ổn định lại, nhưng mà sắc mặt của Diêm Phố lại không có giảm bớt, ngược lại càng thêm âm trầm, y có thể cảm nhận được lời Lưu Kỳ nói là thật, lúc này ở phía sau mình còn có một vạn binh mã Kinh Châu.
Trước có cường địch, sau có truy binh, tâm Diêm Phố đã rơi xuống tận đáy, một vạn đại quân của mình nếu như tổn thất nặng nề, đối với Hán Trung cũng không phải là một tin tốt lành.
- Nếu Diêm tiên sinh cho rằng như thế, tại hạ cũng không biết nói gì hơn. Không biết tiên sinh có kế lui thân gì chăng?
Dưới ánh lửa Lưu Kỳ vẻ mặt thong dong, thản nhiên hỏi.
Lưu Kỳ nói xong toàn diện lập tức rơi vào yên tĩnh, một hồi lâu Lưu Kỳ mới mở miệng lần nữa:
- Nếu như Diêm tiên sinh không nghĩ ra biện pháp tốt, ta thật ra có một kế sách, không biết tiên sinh có thể tiếp nhận hay không?
- Ồ, Châu Mục đại nhân có thượng sách gì?
Diêm Phố mở miệng hỏi, lúc này nhóm người mình đã rơi vào bẫy, ngoài trừ cứng rắn xông ra ngoài thì không còn phương pháp nào khác nữa.
- Ha ha, từng nghe đến tiên sinh là kì tài, nếu như tiên sinh có thể quy hàng, ta sẽ tha cho một vạn binh mã này, tiên sinh nghĩ thế nào?
Lưu Kỳ nói.
- Cái gì?
Diêm Phố hơi híp tròng mắt đánh giá nhìn Lưu Kỳ, một vạn binh mã của mình đã là cá nằm trên thớt, Lưu Kỳ này vì sao phải phí công tốn sức muốn mình quy hàng?
Nhìn Diêm Phố trầm tư, Lưu Kỳ cũng không thúc giục, thời gian kéo dài càng lâu đối với bọn hắn càng có lợi. Đánh chiếm Hán Trung hắn lo lắng nhất là Diêm Phố, đại quân giao chiến nói không chừng Diêm Phố thật sự có thể chạy thoát, tuy hắn thắng một lần, nhưng không có nghĩa là thủ đoạn Diêm Phố không được. Mệnh lệnh của Diêm Phố ở Hán Trung còn xa mới bằng Trương Lỗ, nếu đổi lại Trương Lỗ ở trong này hạ lệnh đóng giữ nghiêm ngặt thành trì, ai cũng không dám ra khỏi thành nghênh chiến, nếu để Diêm Phố trở về Nam Trịnh, hiệp trợ Trương Lỗ vậy thì nói không chừng Hán Trung lại có biến số phát sinh.
- Châu Mục đại nhân nói thật ư?
Diêm Phố nhìn Lưu Kỳ trầm giọng nói.
- Tướng quân?
Vài tiểu tướng bên cạnh Diêm Phố đều kêu lên.
Diêm Phố lắc đầu, ra hiệu mấy người không cần nói gì, lúc này Trương Tú phía sau còn chưa kịp đuổi tới, đại quân còn chưa rời đi hết, trơ mắt nhìn Trương Tú đuổi tới, Lưu Kỳ có thể nuốt lời hay không còn chưa khẳng định.
- Dĩ nhiên là thật, hôm nay binh mã hai bên đều nghe thật rõ ràng, ta sao có thể nuốt lời.
Lưu Kỳ trầm giọng nói.
- Được, ta ở lại, hi vọng Mục Châu đại nhân có thể tha cho những binh lính này.
Diêm Phố trịnh trọng nói từng câu từng chữ.
- Được, một lời đã định, nhưng mà nếu như tiên sinh nuốt lời, thì một vạn đại quân này có thể trở lại Nam Trịnh sẽ không được nhiều.
Lưu Kỳ nói. Không nói mấy vạn đại quân của mình đuổi phía sau, mà phía trước Cam Ninh cũng có thể đánh tan một vạn binh mã này.
- Khởi bẩm tướng quân, phát hiện binh mã Kinh Châu tiếp cận phía sau.
Đúng lúc này, một tên tiểu tướng cả người đều là máu nghiêng ngả lảo đảo chạy đến nói.
- Ta biết rồi.
Diêm Phố lắc đầu nói. Y không có bất kỳ hoài nghi gì đối với câu nói của Lưu Kỳ, lúc này quân tâm một vạn đại quân này đã tan ra, nếu như Lưu Kỳ thả bọn họ đi sau đó nhân cơ hội chém giết một vạn binh mã này, khó tránh khỏi kích thích ý chí chiến đấu đến cùng của một vạn binh mã này, đến lúc đó binh mã Kinh Châu cũng tổn thất nghiêm trọng.
- Sau khi trở lại Nam Trịnh, bảo chủ công cần cẩn thận Dương Tùng, ngoài ra binh mã Kinh Châu khí thế đang lớn mạnh, chủ công trước tiên phải phòng thủ chặt chẽ, sau đó mới tìm cơ hội tập kích binh mã Kinh Châu.
Quay đầu dặn dò Trương Anh vài câu, sau đó Diêm Phố đi về phía Lưu Kỳ.
- Cho đi.
Cùng lúc đó Lưu Kỳ hạ lệnh thả đi, mười ngàn binh mã Hán Trung theo con đường hẹp dài chậm rãi rời khỏi.
Đợi đến khi cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân trầm trọng, binh mã Hán Trung đã toàn bộ rời khỏi.
- Chủ công.
Trương Tú sớm đã nhận được tin tức cùng với Ngụy Diên đi tới.
- Ừ, Trương tướng quân dẫn dắt năm vạn binh mã trấn thủ thành Nam Hạ, Dương Linh dẫn dắt năm vạn binh mã quét sách thế lực Hán Trung còn sót lại ở phía đông Hán Trung, sau đó nhanh chóng cùng chúng ta hội họp.
Lưu Kỳ nhìn Trương Tú và Dương Linh một cái nói.
- Vâng.
Nói xong Lưu Kỳ lại nhìn Ngụy Diên nói:
- Ngụy tướng quân dẫn dắt đại quân cùng ta tạm thời chỉnh đốn nghỉ ngơi tại đây, sau bình minh lập tức xuất binh.
- Vâng.
Nhìn Diêm Phố mặt này âm trầm, Lưu Kỳ cười nói:
- Diêm tiên sinh không phải là muốn ta đợi một vạn đại quân trở về Nam Trịnh xong, mới cho ta xuất binh chứ.
Binh quý thần tốc, tuy binh mã này trở về Nam Trịnh, Lưu Kỳ sẽ không ngăn chặn, nhưng nhân lúc Lỗ Túc còn chưa có phản ứng kịp tấn công Hán Trung lại có thể.
Hán Trung trừ Nam Trịnh, Dương Bình Quan, Bách Lao Quan còn có các huyện khác, mục tiêu của Lưu Kỳ chính là nhân cơ hội công hạ các huyện này, nhằm cô lập triệt để Nam Trịnh, Bách Lao Quan, Dương Bình Quan.
- Chủ công, có binh sĩ Phi Long Vệ cầu kiến.
Trong đại trướng, Lưu Kỳ còn chưa kịp an trí cho Diêm Phố đã nghe thấy Dương Linh đi vào nói.
- Phi Long Vệ? Cho họ tiến vào.
Lưu Kỳ nhíu mày, lúc này Phi Long Vệ hẳn là phải ở Ích Châu mới đúng, sao lại chạy đến nơi này, trừ phi là ở Ích Châu xảy ra chuyện gì đó rồi.
- Bái kiến chủ công.
Qua một khắc, vài binh lính Phi Long Vệ bước nhanh đến, vài binh lính này nhìn qua vô cùng mệt mỏi, xanh xao vàng vọt, dường như đã trải qua đường dài hành quân.
- Ích Châu đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Lưu Kỳ vừa động liền mở miệng hỏi.
- Khởi bẩm chủ công, Ích Châu Mục Lưu Chương đột nhiên hạ lệnh đem binh mã Kinh Châu ta trục xuất khỏi Ích Châu.
Một sĩ tốt Phi Long Vệ khó khăn nói.
- Cái gì?
Trong đại trướng mấy người đều biến sắc, sách lược hai đường tấn công Hán Trung là Lưu Kỳ đã sớm định ra, tuy với sự trở mặt của Ích Châu cũng là chuyện sớm muộn nhưng cũng không ngờ Lưu Chương này lại nhanh như thế đã động thủ với Kinh Châu rồi.
Trong đại trướng chỉ có Diêm Phố sắc mặt vui mừng, y sở dĩ cố thủ Hán Trung chính là hi vọng Ích Châu, Thượng Dung và những nơi khác có thể phát sinh chuyện gì đó, hiện giờ thật sự xảy ra rồi, ba vạn binh mã từ Ích Châu tấn công của Hán Trung đã không còn đáng lo nghĩ gì nữa, còn lại năm vạn binh mã đối với Hán Trung mà nói nhẹ nhàng hơn nhiều, dựa vào thành trì kiên cố của Nam Trịnh có thể ngăn chặn được binh mã của Kinh Châu.
- Haha, Châu Mục đại nhân ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến mất đi chiêu này, lúc này nếu như nhổ doanh trại trở về Kinh Châu, nói không chừng vẫn còn kịp đó.
Diêm Phố cười to nói.
- Hiện tại Ích Châu tình hình ra sao?
Lưu Kỳ hít sâu một hơi nói, nếu ba vạn binh mã của Gia Cát Lượng xảy ra chuyện gì, đối với Kinh Châu mà nói là một đả kích rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận