Tam Quốc Tranh Phong

Chương 559

Có thể sở dĩ Lưu Chương không hề cố kỵ, điều động hai mươi vạn đại quân tấn công binh mã Kinh Châu, toàn bộ dựa vào công của người này, người này chính là Tiêu Chu đang rất nổi danh dưới trướng Lưu Chương.
Quả nhiên, nghe được lời của Tiêu Chu, đầu tiên Lưu Chương khá sửng sốt, nhưng lập tức bày vẻ mặt tán thành, gật đầu nói:
- Lời của Doãn Nam không sai, song quản tề hạ (ý chỉ hai bên cùng tiến hành một việc), nhất định sẽ khiến cho Lưu Kỳ chết không có chỗ chôn.
Nói xong nhìn sang Dương Hoài nói:
- Nghe theo ý của Doãn Nam, Dương Hoài ngươi dẫn dắt hai vạn binh mã tiến đến tấn công Giang Du. Nghiêm Nhan dẫn dắt năm vạn binh mã tấn công Tử Đồng. Ta không tin Lưu Kỳ này còn có thể biến nguy thành an.
- Rõ.
Hai người Dương Hoài, Nghiêm Nhân lĩnh mệnh đi.
. .
Cùng lúc đó ở thành Miên Dương, khung cảnh chém giết hỗn loạn, tiếng kêu la không ngớt, khí tức thảm thiết tràn ngập nơi cổng thành.
Lúc Cao Bái dẫn theo hai vạn binh mã đuổi tới ngoài thành Miên Dương đã bị Tô Phi trong thành phát hiện, tuy rằng không biết vì sao hai vạn binh mã Ích Châu đột nhiên xuất hiện, nhưng Tô Phi cũng không dám chậm trễ, liền sai người đóng cửa thành, tập kết binh mã, giữ nghiêm thành trì.
Đã đuổi tới dưới thành, đương nhiên Cao Bái không chút do dự, liền hạ lệnh tấn công. Trận chiến thảm thiết, kịch liệt chợt bùng nổi, một mặt là chuẩn bị đầy đủ, mặt khác là binh hung tướng mạnh, thực lực hùng hậu, nhất thời đánh khó hòa giải.
Kể từ lúc đi theo Lưu Kỳ tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Phi một mình trấn thủ một tòa thành trì, bởi vậy Tô Phi vô cùng nghiêm túc. Hắn đi theo Cam Ninh tới chỗ Lưu Kỳ nương nhờ khá sớm, cũng đã nghĩ đến nhiều cơ hội kiến công lập nghiệp.
Cam Ninh ở dưới trướng Lưu Kỳ lập được chiến công hiển hách, đã mấy lần thống lĩnh đại quân tác chiến, có thể coi là nhất đẳng võ tướng dưới trướng Lưu Kỳ. Tuy so ra hắn còn kém Cam Ninh rất nhiều, nhưng từ khi tới nơi Lưu Kỳ nương nhờ, hắn cũng hối hả ngược xuôi, liên tực chiến đấu, lập cũng nhiều chiến công, bởi vậy lúc được phái tới đây trấn thủ một thành, hắn cũng không quá kinh ngạc.
Muốn giành được nhiều quyền thế, nhất định phải lập càng nhiều công trạng, điểm này Tô Phi đặc biệt hiểu rõ. Hôm nay đột nhiên hai vạn binh mã Ích Châu đột nhiên đến nơi này, rất có thể là đại động tác của binh mã Ích Châu, bất kể thế nào, lúc này cũng phải ngăn chặn binh mã Ích Châu, chặn được chính là một công lao không nhỏ, ngăn không được thì coi như nhưng cố gắng phía trước trở nên uổng phí hết.
Hơn nữa tất cả mọi người đều biết, hắn là huynh đệ của Cam Ninh, tuy rằng hiện giờ Cam Ninh đã là quyền thế nhật thịnh, nhưng không bởi vậy mà bọn họ trở nên xa cách, ngược lại so với trước kia lại càng thêm thân cận, điều này cũng làm cho tất cả mọi người biết rõ quan hệ của bọn họ.
Ba người thống lĩnh Cẩm Phàm tặc, mặc kệ thế nào bọn họ cũng đều gắn liền với nhau, vinh nhục một chỗ, hắn không có bản lĩnh lớn như Cam Ninh, nhưng cũng không thể mất danh người của Cam Ninh, dù là hắn hay Ngô Hùng thì cũng nghĩ như vậy. Cũng may hắn và Ngô Hùng trước sau gì cũng có chút công trạng, mặc dù so với Cam Ninh thì không bằng được, nhưng tài năng của hai người cũng được cho là vinh sủng.
- Giết!
Quay lại chém chết một binh sĩ Ích Châu, Tô Phi ngẩng đầu đánh giá tình hình bốn phía, tuy rằng trong thành chỉ có ba nghìn binh mã, nhưng hai vạn binh mã Ích Châu tấn công còn đang ở bên dưới, thỉnh thoảng mới có vài binh Ích Châu tấn công lên thành trì.
- Hô!
Giọng điệu to lớn, Tô Phi bắt mình phải tỉnh táo lại, tuy rằng hắn không am hiểu thủ thành, nhưng cũng từng cùng đám người Hoắc Tuấn trấn thủ một huyện, tình huống khi đó khác xa với bây giờ, nhưng lúc hắn hiệp trợ Hoắc Tuấn cũng đã học được một số kiến thức thủ thành cơ bản.
- Bắn tên!
Tô Phi lui về sau vài bước, không ở nơi binh Ích Châu đang giằng co trên thành, lạnh lùng hạ lệnh.
CHÍU...U...U!... ...
Từng mũi tên lông vũ lao vun vút kèm theo tiếng kêu thảm thiết của binh Ích Châu, vô số binh Ích Châu ngã xuống thang, binh sĩ Ích Châu ở dưới không có phòng bị nên hiện tại bị tổn thất không ít người.
Có rất ít người sẽ chọn nơi hai quân đang giằng co mà hạ lệnh bắn tên. Hành động này của Tô Phi đã khiến binh sĩ Ích Châu trên cổng thành sửng sốt.
Cũng chẳng để ý tới vẻ kinh ngạc của binh Ích Châu, Tô Phi lại quát:
- Bắn tên!
CHÍU...U...U!... ...
Lại một làn mưa tên lao ra, càng ngày càng nhiều binh Ích Châu ngã xuống thang, sau khi lặp lại mấy lần mưa tên như vậy, binh Ích Châu lên thành trì chợt giảm bớt.
- Đuổi hết bọn chúng xuống!
Tô Phi quát lớn, lại xông lên chỗ binh sĩ Ích Châu đang chém giết, lúc này trên cổng thành còn lại không quá trăm tên binh Ích Châu, mà binh sĩ Ích Châu dưới thành trong thời gian ngắn không thể xông lên tường thành, trăm tên binh Ích Châu dưới sự tấn công của Tô Phi nhanh chóng sụp đổ.
- Đừng có ngừng, tiếp tục bắn tên!
Nhìn thấy có thang của binh Ích Châu, Tô Phi lớn tiếng quát.
Đánh hết binh sĩ Ích Châu tấn công, Tô Phi cũng dần dần hiểu rõ mắc xích, một mặt lệnh cho binh lính bắn tên, một mặt thì sai người chuẩn bị dầu hỏa.
- Đổ!
Dầu hỏa nóng rát, rơi xuống thành, hễ binh Ích Châu dính phải một chút cũng đều cầm miệng vết thương kêu rên không dứt.
- Thả!
Từng tảng đá lớn ném xuống khiến cho binh Ích Châu dưới thành tan xương nát thịt.
- Đáng giận, ba nghìn binh tiến lên!
Dưới thành, Cao Bái nhìn thấy thế công thất bại, lúc này giận dữ hét lơn.
Tử Đồng, từ tin tức Lưu Chương điều động hai mươi vạn đại quân tiến đến tấn công Tử Đồng, toàn bộ quận Tử Đồng không khỏi khủng hoảng…
Nhìn nhiều đội binh mã tiến tiến xuất xuất, dân chúng trong thành đều đóng chặt gia môn, không dám tùy ý ra ngoài, toàn bộ thành đô Tử Đồng có vẻ đặc biệt yên lặng.
Một vạn binh mã Kinh Châu vừa mới đuổi tới Tử Đồng không kịp nghỉ ngơi đã tụ tập ở ngoài thành, Triệu Vân mặc áo bào trắng, giáp trắng, nhìn qua rất dễ thấy, lúc này đang quỳ gối trước mặt Lưu Kỳ, trong thanh âm lộ rõ vẻ kiên định.
- Chủ công yên tâm, dù cho tình thế Miên Dương có thế nào, mạt tướng đều đã khống chế Miên Dương trong tay.
Nhìn Triệu Vân vừa mới tới Tử Đồng còn chưa kịp vào thành, trong lòng Lưu Kỳ đã thầm khen ngợi, hắn vừa mới nhận được tin tức hai mươi vạn đại quân Lưu Chương tiến ra bắc, gần một khắc đồng hồ, Triệu Vân đã chạy tới nơi này, cũng coi là vừa gặp còn có, cũng hiểu hắn khẩn cấp như nào.
- Không sao, nếu ngươi tới Miên Dương lúc Miên Dương đã thất thủ, thì ngươi hãy cắm trại ngoài thành Miên Dương, phòng ngừa binh mã Ích Châu tiến thêm một bước Bắc tiến. Nếu như không có, trước hết ngươi hãy trảm tiên phong.
Ánh mắt Lưu Kỳ mãnh liệt, Miên Dương đang không phòng bị, cho dù là không bị đánh hạ thì cũng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
- Rõ.
Triệu Vân khom người thi lễ, đứng dậy dắt một chiến mã, tung người lên ngựa, chắp tay với Lưu Kỳ và Gia Cát Lượng, thúc ngựa rời khỏi.
Phía sau gần một vạn binh mã đi theo, dẫn đầu là hai ngàn Phi Long Vệ. Lúc này Phi Long Vệ tay cầm trường thương, tay kéo dây cương, giống như một trận nước lũ bình thường theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận