Tam Quốc Tranh Phong

Chương 602

Mắt Pháp Chính lóe lên, lúc Gia Cát Lượng tới Ích Châu là lúc Ích Châu đã đầu hàng Kinh Châu nhưng các thế lực cũng bắt đầu rục rịch, Gia Cát Lượng có thể bắt lấy nhược điểm của từng thế lực, im hơi lặng tiếng vô hiệu hóa từng thế lực này, thủ đoạn như vậy thật sự khiến y khiếp sợ.
Nam Man Mạnh Hoạch sớm đã thèm nhỏ dãi Ích Châu từ lâu, lần này Lưu Chương đầu hàng Kinh Châu, Ích Châu đang hết sức hỗn loạn chính là thời cơ tốt cho Mạnh Hoạch phương bắc.
Ba tháng trước, y lại nhận được tin tức của Nam Man dị động, y thậm chí còn nghĩ đến Mạnh Hoạch sẽ khởi binh bắc tiến nhưng lại lại bị một phong thư của Gia Cát Lượng trấn áp lại.
- Nghe nói dưới trướng Lưu Kỳ có Bàng Sỹ Nguyên, Từ Nguyên Trực, bản lĩnh đều không thua Khổng Minh. Giả Hủ được mệnh danh là độc sĩ, đến tột cùng là Lưu Kỳ đã dùng thủ đoạn gì đến có thể khiến mấy ngời này an tâm trợ giúp hắn?
Nghĩ đến đây Pháp Chín lại lắc đầu, mình không phải là cũng trợ giúp cho Lưu Kỳ đó sao, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện, chưa từng có chút miễn cưỡng.
Mắt y đột nhiên sáng lên, thủ đoạn của Lưu Kỳ quả nhiên không tầm thường, nói không chừng có thể thống nhất thiên hạ.
…………
Ngay tại lúc Pháp Chính đang đi tới Kinh Châu thì ở Hứa Xương có mấy trăm binh lính cũng hộ vệ một chiếc ngựa chạy ra khỏi cửa thành, từng tên binh lính hộ vệ bốn phía xe ngựa mặt lạnh nhìn xung quanh, rõ ràng là kỵ binh Hổ Báo tinh nhuệ nhất của Tào Tháo.
Đội nhân mã này ra khỏi cửa thành tốc độ đột nhiên nâng cao đi về phía Lương Châu.
Bên trong xe ngựa là hai người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau, là Phò Mã Đô Uý Đỗ Tập và người người bị Mã Tắc trêu đùa Dương Tu.
- Đức Tổ, đừng cả ngày mặt mày nhăn nhó như vậy, lần này ta phụng mệnh chủ công tới Lương Châu mời chào Hàn Toại và Mã Đằng, cho ngươi đi cùng chính là muốn cho ngươi lập công, coi như là trấn an ngươi.
Đỗ Tập lắc đầu nói, từ mấy tháng trước Dương Tu đã bị trúng kế của Mã Tắc, mất đi sự an tĩnh trong lòng, thật sự là cẩn thận quá mức.
- Ai, Tử Tự không biết tình cảnh của ta lúc này thế nào, mặc dù chủ công không nói gì nhưng trong lòng nhất định sẽ hoài nghi ta, tính tình chủ công đa nghi đâu phải là ngươi không biết?
Dương Tu cười gượng nói, hắn hiểu rất rõ Tào Tháo, giỏi về quản hạt thế lực dưới trướng nhưng tính tình đa nghi thì chưa từng thay đổi.
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, hiện giờ toàn bộ Hứa Đô có nhiều người cả ngày dang kinh hãi, việc bọn họ âm thầm câu kết với Viên Thiệu ngươi cũng biết không ít, nếu chủ công muốn động thủ sẽ tìm bọn hắn làm sao lại tìm đến ngươi.
Đỗ Tập cười nói.
Dương Tu lắc đầu không nói, nhưng người này câu kết với Viên Thiệu không giả, đích thật là tội ác đầy trời nhưng cả Hứa Đô có hơn mười người câu kết với Viên Thiệu, cái gọi là pháp không trách chúng, cho dù Tào Tháo thật sự đánh bại Viên Thiệu, nếu muốn nhanh ổn định lòng người cũng sẽ không làm gì những người này.
Đô Tập cũng không để ý trong lòng Dương Tu đang suy nghĩ gì, tức giận nói:
- Hàn Toại và Mã Đằng đã mấy lần liên hợp, lấy lần phản bội, thật sự quá phiền lòng, lần này sau khi chủ công đánh bại Viên Thiệu nhất định phải đề xuất chủ công bắt hai người này lại. Kinh Châu kia cũng đáng giận, cũng dám công khai giúp Mã Đăng, đánh vỡ thăng bằng của Lương Châu, thật phiền não.
Hai thế lực lớn của Lương Châu mặc dù đối với Tào Tháo như hổ rình mồi nhưng cũng đạt tới một thế cân bằng kỳ diệu, Tào Tháo cũng cảm thấy áp lực nhưng cũng không đáng lo, hiện tại Kinh Châu đánh vỡ thế cân bằng đó, đối với Tào Tháo mà nói tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.
Bởi vậy cho dù Tào Tháo không ở Hứa Đô cũng hạ lệnh phái Đỗ Tập tới Lương Châu, tạm thời ổn định hai phe.
- Nói tới cũng đáng giận, Lưu Kỳ có tài đức gì lại có thể thâu tóm Ích Châu, Lưu Chương đúng là vô năng, trong thời gian ngắn như vậy đã đánh mất Ích Châu.
Nói đến đây Đỗ Tập cũng lộ vẻ mặt âm trầm.
- Tuy nhiên, Lưu Kỳ sẽ không đắc ý được lâu, đợi cho chủ công trở về sẽ giết Lưu Kỳ, thâu tóm cả Ích Châu và Kinh Châu.
Dương Tu âm thầm lắc đầu, người bạn thân này của hắn đã hoàn toàn đầu phục Tào Tháo, không hề có một chút cung kính với Thiên Tử và dòng họ Hán thất.
Trong lòng Dương Tu cảm thấy ảm đạm, trước đó Đỗ Tập đầu nhập vào Tào Tháo là một quyết định đầy sáng suốt, hiện giờ gia tộc Đỗ thị ở Hứa Đô có thể nói là đang thịnh.
So với gia tộc Đỗ thị thì gia tộc Dương thị càng thảm đạm, tuy phụ thân hắn đang ở chức vị cao nhưng cũng không có nhiều thực quyền, tức thì bị thế lực của Tào Tháo chèn ép xa lánh, nếu không phải phụ thân có bản lĩnh chỉ sợ gia tộc Dương thị đã bị đuổi ra khỏi Hứa Đô.
- Hi vọng công tử có thể thành tài, đến lúc đó gia tộc Dương thị nói không chừng còn có cơ hội.
Dương Tu nheo mắt lại, công tử mà hắn nói chính là Tào Thực, tuy hắn đồng thời thân cận cả Tào Thực và Tào Phi, nhưng lại rất yêu thích Tào Thực, bất kể là tính tình hay là bản tính hai người đều rất giống nhau.
Về phần Tào Phi, tuy hắn cũng rất coi trọng nhưng cũng không có ý tương trợ Tào Phi, so với Tào Phi thì Tào Thực lại càng được Tào Tháo tin tưởng hơn.
Đông đi xuân lại tới, bất giác ba tháng đã trôi qua, cây cối vốn đang tiều tụy cũng dần dần đâm chồi nảy lộc, nhìn qua thấy tươi mát sáng sủa.
Trên một quan đạo cách Dương Bình Quan không xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi dọc đường lớn, bốn phía là mười mấy binh linh mặc khôi giáp thỉnh thoáng nhìn bốn phía đề phòng sơn tặc tập kích, ánh mắt lạnh như băng khiến những người khác không thể coi thường.
Tuy quận Võ Đô đã bị Kinh Châu chiếm cứ nhưng lúc này Kinh Châu còn chưa kịp quét hết sơn tặc ở các ngọn núi, nhất là lại vừa trải qua chiến loạn, binh lính chạy bốn phía, mấy chục người tụ tập lại chiếm cứ vùng núi là căn cứ cũng vô số kể.
Cũng vì vừa trải qua chiến loạn nên trên đường cũng không có nhiều người, bức màn của xe ngựa thỉnh thoảng lại xốc lên lộ ra khuôn mặt uy nghi.
Màn đêm hạ xuống, mười mấy tên binh lính đã tìm được chỗ thích hợp để cắm trại, mấy chục người chia ra làm mấy đội doanh, bốn phía được xây dựng phòng ngự đơn giản, không bao lâu sau từng đốm lửa đã được sáng lên.
Cửa xe ngựa được mở ra, một trung niên hơn ba mươi tuổi xoay người xuống xe ngựa, nhìn lên đã thấy sắc trời tối đen.
- Đại nhân, trước sau mười dặm không hề có thị trấn hoặc thôn trang, tối hôm nay chỉ có thể nghỉ tạm ở đây.
Một gã tiểu tướng khom người nói với trung niên.
- Không sao.
Trung niên khoát tay bước đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, trong mắt lộ ra tia cảm thán, mấy ngày trước y còn ở Thành Đô, lại bị vị Miện Dương hầu kia lừa gạt mấy tháng, hắn vốn đã không còn ôm hi vọng gì, không ngờ nhiệm vụ lần này lại rơi trên người của y.
Người trung niên này là Pháp Chính cùng với Trương Tùng đầu nhập vủa Kinh Châu. Từ khi Lưu Kỳ rời khỏi Kinh Châu dường như là đã bỏ quên bọn họ, ngoại trừ hạ lệnh để y cùng Trương Tùng trợ giúp Gia Cát Lượng, cũng không còn mệnh lệnh nào của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận