Tam Quốc Tranh Phong

Chương 615

Hàn Toại lắc đầu, thật sự không cho rằng Kinh Châu sẽ làm được gì, đối mặt với Hổ Báo kỵ binh mã Kinh Châu sẽ bị rơi vào tuyệt cảnh.
- Đến lúc đó chỉ sợ tướng quân cũng chỉ còn lại một cỗ thi thể mà thôi.
Người áo đen trầm ngâm nói.
- Ngươi muốn chết!
Hàn Toại quát lạnh một tiếng tay đè chuôi kiếm trong mắt tràn đầy sát ý.
- Ha hả, ta vốn đã không có ý định rời khỏi rồi.
Người áo đen cười lạnh nói.
- Lựa chọn như nào toàn bộ do tướng quân quyết định.
Người áo đen tiếp tục nói.
- Đủ rồi, ngươi có thể đi được rồi đấy.
Hàn Toại lạnh lùng nói.
- Vậy tại hạ cáo từ.
Trong giọng nói mang theo sự thất vọng khôn cùng, người áo đen lắc mình biến mất khỏi căn phòng.
- Hừ, Kinh Châu? Ta đã quá xem thường ngươi rồi. Tuy nhiên so với việc Tào Tháo, ngươi cũng không chiếm ưu thế.
Hàn Toại lắc đầu gạt bỏ mọi suy nghĩ đi, lúc này y nên suy xét làm thế nào thoát thân mới phải.
- Rốt cuộc Tào tướng quân nghĩ như thế nào? Tiếp tục không xuất binh thì binh mã Mã Đằng tấn công vào thành rồi.
Trong dịch quán Đỗ Tập lo lắng nói. Hai ngày nay thái độ của Hàn Toại với họ càng ngày càng ác liệt, mà ngay cả gã cũng hiểu lúc này Tào Hồng hẳn là xuất binh rồi.
- Có lẽ là có tính toán khác.
Dương Tu cũng cau mày đầy vẻ sầu lo. Nếu Tào Hồng không đến, vậy ngày phá thành cũng là ngày họ chết, Hàn Toại tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ.
Tại một nơi cách Thành Võ Uy ba mươi dặm, khói đặc cuồn cuộn tiếng vó ngựa rung trời, xa xa nhìn lại chỉ thấy một con rồng đen tung hoành ngang dọc trên cánh đồng bát ngát, tốc độ cực nhanh.
Trường long này chính là Hổ Báo kỵ dưới trướng Tào Hồng. Tình huống cặn kẽ của thành Võ Uy, vào lúc Hàn Toại sắp không kiên trì nổi Tào Hồng rốt cục không do dự nữa trực tiếp dẫn dắt Hổ Báo kỵ tiến về thành Võ Uy
- Tướng quân, qua hai mươi dặm chính là thành Võ Uy rồi.
- Mệnh lệnh đại quân tăng thêm tốc độ, thám báo gia tăng gấp ba, nhất định không thể để Mã Đằng phát hiện tung tích chúng ta.
Tào Hồng hạ lệnh, gã lựa chọn lúc này tiến công chính là Mã Siêu cách Võ Uy đã cực xa, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể quay về cứu viện.
- Đáng tiếc, nếu giữa Mã Đằng và Hàn Toại có một người quy hàng, vậy thì việc đánh hạ Lương Châu là công lớn rồi.
Pháp Chính hơi than nhẹ.
- Ha hả, Kinh Châu ta lần đầu xuất binh phương bắc, đối thủ lại là Hổ Báo kỵ của Tào Tháo. Hai người này đều là chư hầu một phương, sao có thể xem trọng Kinh Châu ta? Bọn họ không đáp ứng là lẽ thường tình.
Trương Cáp lắc lắc đầu nói.
- Tào Hồng kia đã động thủ, không biết Hàn Toại và Mã Đằng có tránh được một kiếp không?
Pháp Chính cười cười không chút để ý nói. Hai người này quy hàng dù đối với Kinh Châu có lợi, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng hai người phản loạn, như thế chẳng thà tự bản thân đánh hạ Lương Châu còn hơn.
- Ừ, chúng ta cũng nên hành động rồi.
Trương Cáp gật gật đầu. Thật ra đêm qua đại quân cũng đã đến ngoài thành rồi chính là nhằm đề phòng bị Tào Hồng đột nhiên tập kích Mã Đằng, đánh hạ thành Võ Uy và Tuyên Uy, như vậy thì Kinh Châu thật sự cũng không chiếm được gì.
- Triệu tướng quân và Vương Tướng quân đã theo sát Tào Hồng, hẳn sẽ không bỏ qua lần đại chiến này đâu.
Pháp Chính đưa mắt nhìn về phía xa xa nói: - Mã Siêu còn chưa phát hiện ra à?
- Mã Siêu lúc này cách thành Võ Uy gần trăm dặm, cho dù đã nhận ra cũng không thể trong thời gian ngắn đuổi tới, thật là tiếc quá, nếu có người này Tào Hồng sẽ không dám càn rỡ chút nào đâu.
Trương Cáp thở dài nói. Tào Hồng vẫn án binh bất động ở huyện Lệnh Cư, khiến Mã Siêu mất đi cảnh giác, nếu không quả quyết sẽ không bỏ lại đại quân thâm nhập phía sau lưng địch.
- Không sao, Mã Siêu này là chủ công muốn thu dùng cho mình, lần này không thể để phí thời gian được. Đến lúc rồi, chúng ta cũng nên đi tới huyện Lệnh Cư rồi, ở đây giao Vương Tướng quân đi.
Quay đầu nhìn về phía sau, xa xa lờ mờ xuất hiện nhiều đội binh mã, tinh kỳ phấp phới, chính là Phi Hổ Quân.
- Ừ, nên xuất phát rồi.
Trương Cáp gật gật đầu quay đầu ngựa lại hạ lệnh đại quân xuất phát.
- Giết.
Dưới thành Võ Uy tiếng kêu thảm thiết vẫn vang vọng, vài ngày chiến đấu kịch liệt bất kể là đại quân Hàn Toại hay là đại quân Mã Đằng đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nhưng mặc dù như vậy song phương đều không lùi bước chút nào.
- Con dẫn dắt hai ngàn người cuối cùng đi lên, nhất định phải đánh hạ được thành Võ Uy.
Mã Đằng quay lại nói với Mã Đại.
- Thúc phụ…
Trong lòng Mã Đại cả kinh, ngay cả hai ngàn người cuối cùng đều phải phái đi lên, chẳng phải là muốn liều mạng hay sao?
- Đừng nhiều lời nữa, hôm nay chính là ngày phá thành.
Mã Đằng khoát tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên thành.
- Vâng.
Mã Đại bất đắc dĩ thở dài, biết Mã Đằng đã quyết định rồi thì quyết sẽ không thay đổi đấy.
Quay đầu ngựa lại Mã Đại dẫn theo hai ngàn người cuối cùng vọt tới.
- Mã Đằng muốn cùng ta đồng quy vu tận hay sao?
Nhìn hai ngàn người xông lại, Hàn Toại đứng trên cổng thành trong lòng tức giận, trong thành đã không có binh mã có thể điều động, mà trên cổng thành binh mã cũng chỉ đủ ngăn trở sự tiến công của binh mã Mã Đằng, nếu lại thêm hai ngàn người tiến vào, chỉ sợ thành trì trong khoảng khắc cũng sẽ bị công phá.
- Chủ công, cửa Đông vẫn chưa bị tấn công, hơn nữa Mã Siêu lúc này lại đang ở bên ngoài cách trăm dặm, không bằng chúng ta bỏ chạy từ cửa đông đi.
Trình Ngân do dự một chút nói. Lúc này gã cũng nhìn ra Mã Đằng đã nổi điên rồi, không cần phải cùng hắn ta chết ở trong này.
- Khốn khiếp, phạm vi hơn mười dặm của thành Võ Uy đều là cánh đồng bát ngát, cho dù trốn ra khỏi thành nhưng làm sao có thể thoát khỏi truy kích của kỵ binh Mã Đằng. Chiến đấu trên cánh đồng đối với chúng ta càng bất lợi hơn.
Hàn Toại giận quát một tiếng, không để ý tới Trình Ngân nữa mà sắc mặt ngưng trọng nhìn hai ngàn người xông lại.
- Các ngươi theo ta ngăn cản binh mã Mã Đằng.
Hàn Toại quắc mắt lên, hạ lệnh.
- Chủ công không thể mạo hiểm được.
Nghe Hàn Toại muốn đích thân tiến lên, Trình Ngân cả kinh lập tức can ngăn, nhưng đã thấy Hàn Toại đi tới, trường kiếm trong tay đã giết binh lính vừa công lên đầu thành.
Mấy người thở dài, đành bước lên trước bảo vệ Hàn Toại.
- Ha ha, quả nhiên là sơn cùng thủy tận, ngay cả ngươi cũng đích thân lên, ta xem ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu.
Thấy Hàn Toại, Mã Đằng không khỏi phá lên cười: - Nổi trống cho ta.
Ngay sau đó tiếng trống vang lên càng lúc càng lớn, làm lòng người trào dâng hào khí.
- Giết.
Mã Đại vung đao chém chết gã tiểu tướng chắn phía trước mình, bước lên thành lầu.
Theo Mã Đại công lên thành lầu, càng ngày càng nhiều binh lính thông qua chỗ hổng tấn công lên, tình hình chém giết càng thảm liệt hơn.
- Chết đi.
Mã Đại chợt hét một tiếng chém ra một đao, đẩy lùi Trình Ngân trở lại.
Bị Mã Đại đánh một đao lùi lại mấy bước, sắc mặt Trình Ngân cực kỳ âm trầm, cảm giác lực đạo truyền đến trên tay làm tay gã run rẩy lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận