Tam Quốc Tranh Phong

Chương 483

- Tướng quân, đại quân Kinh Châu tới rồi.
Trong thành, đám người Diêm Phố chạy tới cổng thành, nhìn đại quân ngoài thành, tất cả sắc mặt ngưng trọng.
Lưu Kỳ thúc ngựa đi lên trước đại quân, quét mắt một cái liền đem ánh mắt dừng lại trên đám người Diêm Phố trên cổng thành:
- Ngươi là Diêm Phố của Hán Trung.
Diêm Phố đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nói:
- Không ngờ Miện Dương hầu còn biết đến kẻ hèn này, khiến tại hạ vừa mừng vừa sợ.
- Ha ha, mưu sĩ dưới trướng Trương Lỗ ta làm sao có thể không biết. Trương Lỗ tài như thế nào ta nghĩ ngươi nên biết, nếu không có ngươi, chỉ sợ Trương Lỗ sớm đã xưng vương rồi, Hán Trung này sao có kết quả ngày hôm nay?
Trong lòng Diêm Phố cả kinh, lúc trước Trương Lỗ lén cùng y thương lượng chyện xưng vương, lại bị y khuyên can. Việc này không người nào biết được, Lưu Kỳ này làm sao lại biết được chuyện này.
- Miện Dương Hầu chỉ sợ không phải đến nói nhảm chứ?
Diêm Phố lạnh lùng nhìn về phía Lưu Kỳ.
- Ha ha, mục đích của ta ngươi hẳn là quá rõ. Ta nhất định phải lấy Hán Trung, ngươi muốn ra khỏi thành đầu hàng hay là chờ ta công phá thành trì bắt ngươi đây?
- Ha ha, Miện Dương Hầu khẩu khí thật lớn, ta rất muốn nhìn ngươi công thành như thế nào?
Diêm Phố lập tức phá lên cười.
- Ta biết ngươi có biện pháp bảo vệ thành trì, cũng không biết Nam Trịnh lúc này có bao nhiêu binh mã, không có trợ giúp của ngươi, Trương Lỗ có thể bảo vệ cho Nam Trịnh được bao lâu?
Lưu Kỳ hét to một tiếng xoay người trở lại, bỏ lại Diêm Phố mặt mũi âm trầm, thật sự là y có thể bảo vệ cho Nam Hương này một thời gian ngắn, nhưng còn Nam Trịnh, Trương Lỗ có thể thủ được hay không thật sự khó nói, nếu Nam Trịnh bị công phá, vậy gã trấn thủ Nam Hương còn có tác dụng gì.
Trở về trong đại doanh, Lưu Kỳ gọi Dương Linh, Trương Tú tới:
- Hiện giờ Nam Hương có Diêm Phố trấn thủ, mạnh mẽ công thành sẽ chỉ tạo nên thương vong, Trương tướng quân ngươi dẫn dắt một vạn đại quân trấn thủ nơi này, để Diêm Phố kia khốn thủ thành trì, phải phòng bị Diêm Phố tập kích.
- Chủ công yên tâm, ta nhất định sẽ không để một người nào ra khỏi thành Nam Hương.
Trương Tú bước nhanh đến phía trước khom người nói.
- Dương Linh, ngươi đi truyền lệnh, đại quân khởi hành ngay lập tức, đi thẳng đến Nam Trịnh.
Lưu Kỳ quay sang nhìn Dương Linh.
- Vâng.
Dương Lĩnh lĩnh mệnh rời đi.
- Chủ công, mấy huyện khác nên làm gì bây giờ?
Trương Tú nghi hoặc hỏi Lưu Kỳ.
- Yên tâm, tuy rằng Ngụy Diên không làm gì được Diêm Phố, nhưng cũng không phải tất cả tướng lĩnh trấn thủ đều có thể giữ được bình tĩnh như Diêm Phố.
Lưu Kỳ lắc đầu, chỉ cần có người dám ra khỏi thành nghênh chiến, Ngụy Diên có thể giết tướng trấn thủ chiếm lấy tòa thành trì, toàn bộ võ tướng Hán Trung cũng sẽ không phải đối thủ của Ngụy Diên.
Mặc dù kế này của Diêm Phố không tệ, nhưng lại không thể để cho tất cả Huyện Uý đều đóng cửa không ra.
--
- Tướng quân, đại quân Kinh Châu đang đi về hướng tây bắc, tuy nhiên vẫn có một vạn đại quân lưu lại ở ngoài thành, nhìn cờ hiệu hẳn là Trương Tú Kinh Châu, hơn nữa bốn phía cửa thành đều là lính trinh sát Kinh Châu.
- Ta biết rồi, ngươi phái người chú ý chặt chẽ hướng đi của đại quân Kinh Châu.
Trương Anh sắc mặt hơi trầm xuống, phất tay ra hiệu tiểu tướng thám báo lui ra, còn mình xoay người vào trong phủ.
Hướng tây bắc thành Nam Hương không có thành trì khác, ý đồ đại quân Kinh Châu rất rõ ràng, mục tiêu của bọn họ là Nam Trịnh.
- Tiên sinh, đại quân Kinh Châu đã chạy tới Nam Trịnh rồi.
Vừa tiến vào trong phủ, Trương Anh liền đi đến trước người Diêm Phố, đầy vẻ vội vàng.
- Lưu Kỳ có thể lưu lại đại quân ở ngoài thành.
Diêm Phố sắc mặt biến hóa, lúc Lưu Kỳ rời đi nói là nhất định phải tấn công Nam Trịnh, nếu y là Lưu Kỳ sẽ lưu lại đại quân ở ngoài thành, vây một vạn đại quân của y ở trong thành.
- Đúng vậy, Lưu Kỳ đúng là để lại một vạn đại quân ở ngoài thành, hơn nữa hẳn là Trương Tú trấn thủ ở ngoài thành.
Trương Anh gật đầu, sắc mặt không dễ chịu một chút nào.
- Ha ha, Lưu Kỳ này thật là cẩn thận, Trương Tú văn võ song toàn, cực kỳ khó đối phó, lúc trước mấy lần Tào Tháo chinh phạt Uyển Thành đều bị hắn đánh lui, đem ta vây ở trong thành cũng thừa sức.
Ánh mắt Diêm Phố chợt lóe, vẻ lo lắng chợt lóe lên rồi biến mất không thấy.
- Trương Tú rất giỏi thương thuật, mạt tướng tự nhận không phải là đối thủ của hắn, tiên sinh có thượng sách gì không? Toàn bộ Hán Trung chỉ có ba vạn binh mã, cho dù thời gian trước đó chủ công đã điều động thêm nhưng cũng chỉ có hơn năm ngàn binh mã mà thôi. Ngoại trừ binh mã trong các quận, binh mã Nam Trịnh sẽ không vượt quá mười ngàn, nếu Lưu Kỳ thật sự công thành, chủ công có thể gặp nguy hiểm.
Trương Anh lắc đầu nói.
- Cái gì? Ngươi mới vừa nói Lưu Kỳ sẽ tấn công Nam Trịnh?
Trong mắt Diêm Phố tinh quang chợt lóe, như có điều suy nghĩ.
- Đúng vậy, binh mã trong thành Nam Trịnh không đủ, hơn nữa lại không có đại tướng, chủ công tất sẽ cố thủ thành chờ cứu viện.
Trương Anh nghi ngờ nói.
- Ha ha, suýt chút nữa thì trúng bẫy của Lưu Kỳ rồi.
Diêm Phố cười ha ha, trên mặt lộ ra vẻ đã hiểu.
- Trúng bẫy của Lưu Kỳ?
- Đúng vậy, là Lưu Kỳ cố ý dụ chúng ta ra khỏi thành, thực hư trong thành Nam Trịnh Lưu Kỳ đã sớm rõ ràng, hắn cố ý ngay trước mắt chúng ta nói muốn tấn công Nam Trịnh, sau đó vội vàng dẫn dắt đại quân rời khỏi, chính là muốn chúng ta tin rằng hắn tấn công Nam Trịnh. Mà khi đó, tất nhiên chúng ta sẽ lo lắng an nguy của Nam Trịnh, mặc kệ Trương Tú này như thế nào, chúng ta đã mạo hiểm ra khỏi thành, đại quân Kinh Châu ẩn nấp ở bốn phía sẽ kết hợp cùng Trương Tú đem một vạn đại quân trong thành này tiêu diệt, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn sức mà xoay trời chuyển đất nữa rồi.
Trong mắt Diêm Phố đều là vẻ hiểu rõ, mưu kế này của Lưu Kỳ không ngờ là không chút nào che dấu, mà chỉ mấy lời ngắn ngủi thiếu chút nữa y đã lọt bẫy, nếu là lúc trước y thật sự sẽ nghĩ Lưu Kỳ sẽ thật sự tấn công Nam Trịnh, cho dù là y cũng phải bị trúng kế.
- Nhưng nếu Lưu Kỳ thật sự tấn công Nam Trịnh thì làm sao đây?
Trương Anh cau mày, tất cả điều này đều do Diêm Phố suy đoán mà thôi.
- Lưu Kỳ dẫn dắt ba vạn đại quân tấn công Hán Trung, Nam Hương hắn gặp chỉ là một tòa thành trì nhỏ, hơn nữa đại quân Lưu Kỳ đi qua Thượng Dung tấn công Hán Trung, vốn là nhắm vào sự không kiên nhẫn của Tào Nhân, nếu thường xuyên vận chuyển lương thảo nói không chừng sẽ chọc giận Tào Nhân, Nam Hương này chính là địa phương thích hợp để dự trữ lương thảo.
Nam Hương chỉ là một thành nhỏ, thành trì không chắc chắn, tuy rằng đã trải qua quá trình sửa chữa, nhưng Lưu Kỳ này muốn tấn công mạnh chỉ trong vài ngày là có thể công phá Nam Hương. Mà tuy rằng Nam Trịnh binh lực ít, nhưng thành trì chắc chắn cho dù là muốn tấn công thì trong vài ngày cũng không thể công được, ngươi nói Lưu Kỳ sao sẽ bỏ gần tìm xa chứ?
Hơn nữa cho dù là Nam Trịnh gặp nguy hiểm, Trương Vệ tướng quân trấn thủ ở Dương Bình quan và Dương Ngang tướng quân trấn thủ ở Bách Lao quan, bất cứ lúc nào đều có thể trợ giúp Nam Trịnh. Đại quân Gia Cát Lượng không biết tình huống Bách Lao quan Hạ, tấn công Nam Trịnh sẽ chỉ tự tìm đường chết. Điểm này hẳn là Lưu Kỳ cực kỳ rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận