Tam Quốc Tranh Phong

Chương 639

Từ đó có thể thấy Lỗ Túc là một người cực kỳ cẩn thận, ngày mai đàm phán chỉ sợ khó hơn so với trong tưởng tượng. Nghĩ vậy Pháp Chính không khỏi khẽ cười khổ, lần này kết minh đã là chuyện ván đã đóng thuyền,cho dù nhường ra một phần lợi ích, đối với Kinh Châu mà nói cũng đáng giá đấy, bởi vậy Pháp Chính cũng không có quá lâu lo lắng.
Lỗ Túc làm việc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không công phu sư tử ngoạm, khiến hắn không phản bác được.
- Phù, rốt cục đi ra rồi.
Vừa ra khỏi dịch trạm Mã Tắc thở ra một hơi dài, mà Tân Sưởng đi bên cạnh cũng mang dáng vẻ y như thế.
Dường như từ lần trước sau khi đi sứ Hứa Đô, Lưu Kỳ đã có ý bồi dưỡng hai người, trước sau đem hai người đi theo Bàng Thống, Gia Cát Lượng. Tuy rằng ở đó một thời giankhông dài nhưng cũng đã học được rất nhiều thứ.
Đám người Gia Cát Lượng mặc dù có tàikinh thế nhưng mỗi người đảm nhiệm chức vị quan trọng, sự vụ toàn bộ Kinh Châu đều do họ xử lý, bởi vậy gần như toàn bộ thời gian đều nhàn hạ, hai người mới không bị Lưu Kỳ đưa đến chỗ họ để họ dạy dỗ.
Mà khác với dạy học bình thường, lúc này dường như được Lưu Kỳ đặc biệt dặn dò, không dạy hai người trên giấy mà đặc biệt để hai người đảm nhiệm một chút chức vụ, còn cho người giám thị chặt chẽ, chỉ có sai sót là sẽ bị yêu cầu sửa chữa ngay.
Vất vả lắm mới đồng ý cho hai người đi sứ cùng Pháp Chính đến Giang Đông, hai người đều thấy âm thầm may mắn, ai biết không như mong muốn, Pháp Chính nhìn bề ngoài nho nhã quân tử nhưng thủ đoạn đúng là quá lợi hại.
Trên đường đi hai người bị Pháp Chính làm cho khổ sở không ít, tranh thủ Pháp Chính không để ý tới hai người lập tức lén lút trốn ra ngoài.
- Hài, cứ tưởng giống như lần trước chỉ cần theo sau không phải làm gì, không ngờ còn mệt hơn lúc ở Kinh Châu, vị tiên sinh này thật đúng là khó chơi.
Mã Tắc cười khổ, vừa quan sát trong thành vừa trò chuyện với Tân Sưởng.
- Đúng thế, lần trước ta đi gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ nói cứ theo đà này chỉ sợ không bao lâu chủ công sẽ yêu cầu chúng ta mang binh rồi, so ra như này chịu khổ còn chẳng thấm vào đâu.
Tân Sưởng lắc đầu, tuy rằng bị mệt không ít nhưng nghĩ đến có thể mang binh, trong lòng nhiều ít có chút hưng phấn.
- Nói đến lần trước đi Hứa Đô không ngờ không nhìn thấy Tư Mã Ý, thật là có chút đáng tiếc. Ta thật sự muốn mở mang kiến thức.
Mã Tắc không chút để ý nói.
- Thôi đi, chủ công nói tài năng của Tư Mã Ý không thua mấy vị tiên sinh, chỉ dựa vào chúng ta còn kém xa.
Tân Sưởng khoát tay.
- Ha hả, chúng ta không đối phó được thì giao cho mấy vị tiên sinh, Tư Mã Ý dù có lợi hại đến mấy nhưng đứng trước mấy vị tiên sinh chỉ e cũng chẳng làm được gì.
Mã Tắc cười ha hả, y dĩ nhiên nói những câu đối phó Tư Mã Ý, tài năng của mấy vị tiên sinh y đã được chứng kiến rồi, nếu Tư Mã Ý này có tài năng ngang với mấy vị tiên sinh, vậy thì y càng không đối phó được.
- Nơi này là Giang Đông, cũng không phải là Hứa Đô. Nghe chủ công nói Giang Đông gần đâyxuất hiện tướng lĩnh rất lợi hại, nói không chừng có thể được gặp.
Không để ý tới câu nói của Mã Tắc, Tân Sưởng đánh giá bốn phía.
Đang ở hai người đang đi dạo thì chợt có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, người đi trên đường tự giác tránh sang bên đường, Tân Sưởng cũng lôi kéo Mã Tắc tránh sang bên.
Không bao lâu, ba con tuấn mã lao nhanh đến, phía sau còn có mấy người, nhìn như là hộ vệ, những hộ vệ này cũng cưỡi ngựa, người nào cũng cao to vạm vỡ, vừa nhìn là biết binh sĩ tinh nhuệ.
Mã Tắc và Tân Sưởng liếc nhìn nhau ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là tuấn kiệt Giang Đông. Nhìn ba người đi đầu gần tuổi với mình, không ngờ lại có cấp dưới tinh nhuệ như vậy.
Lại đánh giá thấy ba người này tuy trẻ tuổi nhưng trên người tỏa ra sát khí uy thế, nồng đậm hơn cả mấy hộ vệ phía sau, dường như là vừa mới trải qua trận chiến đấu kịch liệt.
Nghĩ đến hai người mình chưa từng mang binh đánh trận mà người kia không ngờ đã dẫn theo dưới trướng rong ruổi chiến trường rồi, tức thì cảm giác phấn khích vừa chạy ra khỏi dịch trạm biến mất gần như không còn.
- Ba người này tuổi tương đương ta, không ngờ đã mang binh giết địch rồi. Lần này trở về nhất định phải nghe lời dạy bảo của mấy vị tiên sinh để chủ công sớm đồng ý cho ta ra chiến trường.
Vẻ hưng phấn trong mắt Mã Tắc không còn nữa mà toát lên vẻ kiên định khi nhìn mấy kỵ binh đang dần đi xa kia.
Quay đầu nhìn Tân Sưởng, thấy Tân Sưởng lúc này cũng giống như mình, hai người không có tâm tư đi dạo nữa mà quay lại dịch trạm.
Hứa Đô, nửa năm trôi qua rất nhanh chóng, dù vùng đất tứ châu Ký Châu gần nửa đã bị chiếm cứ nhưng đại tướng Trương Liêu vẫn dẫn theo đại quân dưới trướng chinh chiến ở Ký Châu. Tuy rằng chống cự nhưng lại cực kỳ hao phí thời gian, may mà binh mã Trương Liêu thống lĩnh chỉ ba vạn, trên đường đi qua các thành trì đều đầu hàng nên sĩ tốt tổn thương cực nhỏ.
Đại quân đi theo Tào Tháo chinh phạt cũng dần dần rút về. Hứa Đô vừa tập trung gần mười vạn người, vừa mới đánh tan Viên Thiệu, có thể nói thu hoạch khá phong phú, không chỉ lấy được tù binh, còn lấy được nguồn mộ lính và lương thảo sung túc cùng với vô số đồ quân nhu binh khí.
Đại quân toàn bộ bắc địa gần như không cần phải phân phối lương thảo nữa, mà Hứa Đô cũng có thể điều động lương thảo chuẩn bị xuôi nam.
Đối với việcTào Tháo xuôi nam, tuy rằng đám người Quách Gia cực lực khuyên can, nhưng Tào Nhân và một đám võ tướng cũng là cực lực chủ trương xuất chiến, rửa hận cho Tào Hồng.
Tào Hồng có uy vọng rất cao trong gia tộc Tào thị, lại có đám người Tào Nhân đâm chọc nên toàn bộ gia tộc Tào thị đều xin xuất chiến, bởi vậy ngay cả Quách Gia, Trình Dục cũng phải e dè, toàn bộ Hứa Đô cũng chỉ có Tào Tháo mới có thể áp chế được đám người Tào Nhân mà thôi.
Nhưng không ngờ Tào Tháo cũng đồng ý xuất chiến, nửa năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đại quân có thể xuất chiến bất cứ lúc nào, lương thảo đồ quân nhu cũng đều phân phối đúng chỗ, mà Tào Tháo điều động toàn bộ đại tướng dưới trướng triệu tập đến Hứa Đô.
Cộng thêm mười vạn đại quân ở Hứa Đô trước đó, lúc này không ngờ Hứa Đô đã tụ tập được gần ba mươi vạn đại quân, hơn nữa đều là binh lính tinh nhuệ nhất dưới trướng Tào Tháo, năng chinh quán chiến.
- Một lần đánh bại hoàn toàn Kinh Châu, ta muốn dùng đầu Lưu Kỳ để tế điện Tào Hồng.
Trong đại trướng, Tào Tháo rống giận liên tục, bị đè nén nửa năm, đã nhẫn nhịn nửa năm, giờ phút này rốt cục bạo phát ra.
- Nguyện tử chiến vì chủ công.
Một đám võ tướng đều khom người lĩnh mệnh, đứng đông nghìn nghịt trong đại trướng.
Nhìn một đám võ tướng lĩnh mệnh, trong lòng Tào Tháo tỏa ra hào khí. Hơn mười vị võ tướng, hơn mười vị mưu sĩ, hơn xa Kinh Châu vài lần, hoàn toàn có thể đánh tan đại quân Kinh Châu.
Mà đứng bên cạnh, mấy người Quách Gia cũng đầy kích động, một đám vẻ mặt ưu tư, chiến thắng này rất khó liệu.
Ba ngày sau, đại quân Tào Tháo tuyên thệ trước khi xuất quân, hiệu xưng gần năm mươi vạn chia ra ba đường xuôi nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận