Tam Quốc Tranh Phong

Chương 380

Lộ vẻ sầu thảm cười, Tôn Sách nhìn về phía Hoàng Cái, lập tức lắc đầu, lúc này xử phạt Hoàng Cái không có bất kỳ tác dụng nào, ngược lại còn làm Giang Đông tổn thất một viên đại tướng, sau đó Tôn Sách nhìn về phía mọi người nói:
- Tội của Hoàng tướng quân đợi về Giang Đông sẽ xử phạt, bây giờ cần thảo luận một chút xem đại quân nên làm thế nào trở về Giang Đông?
- Chủ công, hiện giờ phía sau có Phi Long Quân đuổi theo, phía trước có Phi Hổ Quân chặt đứt. Tuy rằng Phi Hổ Quân đã một thời gian dài không xuất hiện nhưng thế lực của Phi Hổ Quân không thể nghi ngờ, hơn nữa mãnh tướng Vương Uy Kinh Châu tự mình dẫn dắt, trong thời gian ngắn muốn hạ Sài Tang là không thể nào. Trước mắt, đại quân chỉ có thể thông qua thủy quân tiếp ứng trở về Giang Đông. Chỉ có điều, Kinh Châu đã quyết định giữ đại quân lại, ta nghĩ Gia Cát Lượng tất nhiên sẽ có kế sách với thủy quân, tùy tiện dời thủy quân, chỉ sợ sẽ tạo cơ hội cho Kinh Châu.
Trương Hoành thấy mọi người không nói, mở miệng nói trước, Trương Hoành cũng không có cách nào, duy nhất chỉ có thể dựa vào thủy quân, lúc này lại làm chệc hướng, đại quân Giang Đông nhìn qua thật không có cách nào.
- Chủ công, trước mắt ta còn cách Sài Tang mười dặm, nếu đại quân tận lực phát động công kích đối với Phi Long Quân ở phía sau, trước hết tiêu diệt hoặc đả thương nặng Phi Long Quân, đến lúc đó đại quân bất kể là đánh hạ Sài Tang trở về Giang Đông hay là thoogn qua thủy quân trở về Giang Đông đều dễ dàng hơn nhiều.
Chu Du ngẫm nghĩ một chút mở miệng nói.
Trước mắt đại quân bị Phi Long Quân và Phi Hổ Quân hai mặt giáp công, không có động tác gì được, chỉ có thể đánh vỡ cục diện bế tắc mới có thể có đủ thời gian để phản ứng.
- Ồ, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phân làm Phi Long Quân bị tổn thương nặng?
Tôn Sách ngẩng đầu, ánh mắt lăng liệt, trên mặt khôi phục một chút thần thái.
- Chủ công, hiện tại Phi Long Quân cách đại quân không xa, hơn nữa trải qua một ngày đi đường mệt mỏi không chịu nổi, vô lực tác chiến. Mà chúng ta ngoại trừ hai vạn binh mã hậu quân, những binh mã này vẫn tinh thần no đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích, chỉ cần xuất kỳ bất ý, chúng ta có thể đả thương nặng Phi Long Quân.
Chu Du đồng tử co rút nhanh, trong mắt chiến ý ngày càng mạnh.
- Tử Kính và Tử Cương nghĩ như thế nào?
Tôn Sách động lòng, tuy nhiên vẫn nhìn về phía Trương Hoành và Lỗ Túc hỏi ý kiến của hai người.
- Có thể thử một lần.
Trương Hoành gật đầu nói, đánh lén Phi Long Quân mặc dù có chút mưu lợi, nhưng lúc này cũng chỉ có thể làm như vậy.
- Nghe theo quyết định của chủ công ạ.
Lỗ Túc cũng gật gật đầu hai vạn Phi Long Quân phía sau đúng là uy hiếp lớn của đại quân, nếu có thể xuất kỳ bất ý đả thương nặng, đại quân có thể ở lại đây một thời gian.
- Hay lắm, một khi đã như vậy, trung quân và tiên phong toàn bộ giao cho Công Cẩn chỉ huy, còn Thân Vệ Doanh cũng giao cho ngươi chỉ huy, thậm chí mọi người trong đại trướng bao gôm cả ta cũng đều cho ngươi chỉ huy, phải đả thương nặng Phi Long Quân.
Tôn Sách ánh mắt ngưng tụ, đột nhiên đứng lên nói.
- Chủ công yên tâm, lần này sẽ làm cho Phi Long Quân tổn thất thê thảm.
Ngeh được Tôn Sách nói như vậy, Chu Du vẻ mặt tự tin, trong đại quân tổng cộng cũng có sáu vạn người cũng đủ đả thương nặng Phi Long Quân.
- Giờ bắt đầu đi.
Tôn Sách đứng dậy rời khỏi vị trí chủ tọa nói.
Chu Du cũng không chối từ thi lễ với Tôn Sách một cái, giậm chân tại chỗ tiến lên, nhìn về phía mọi người nói.
- Thống lĩnh Phi Long Quân Văn Sính xưa nay cẩn thận, hiện giờ Phi Long Quân đang mệt nhọc, Văn Sính tất nhiên sẽ phái người đề phòng. Lúc này Phi Long Vệ ở trong Phi Long Quân tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều xuất quỷ nhập thần, binh lĩnh bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ có Thân Vệ Doanh mới có thể của chủ công mới có thể diệt trừ bọn họ.
Nghĩ vậy Chu Du nhìn về phía Lã Mông và Trần Vũ nói:
- Hai người các ngươi dẫn dắt tử sĩ trong Thân Vệ Doanh, lén đi do thám hành tung của Phi Long Vệ xung quanh mười dặm rồi bắt toàn bộ, không tha một người, nhất định không được để Phi Long Vệ đem tin tức của đại quân truyền cho Văn Sính.
- Vâng.
Lã Mông, Trần Vũ vội vàng khom người lĩnh mệnh.
Sau khi Lã Mông Trần Vũ xoay người ra khỏi đại trướng, trước sau không đến một canh giờ, một đạo mấy trăm bóng dáng ra khỏi đại doanh.
Sau khi Lã Mông, Trần Vũ rời khỏi, Chu Du nhìn về phía Lăng Thống nói:
- Lăng tiểu tướng lập tức dẫn người tiến đến đánh thức toàn binh lính tiên phong và trung quân, nhưng âm thầm tập kết. Đồng thời phong tỏa đại doanh, nghêm cấm bất cứ kẻ nào ra ngoài.
- Vâng.
Lăng Thống tiếp nhận quân lệnh lĩnh mệnh mà đi.
- Chư vị tướng quân ở đây đợi tin tức.
Chu Du nói xong nhắm mắt lại không để ý tới mọi người, nếu đánh lẽn Phi long Quân sẽ phải loại trừ trạm gác ngầm của Phi Long Quân, nếu bước đầu tiên không thành công, điều động đại quân cũng không có tác dụng gì.
Hai người Lã Mông và Trần Vũ dẫn dắt tử sĩ Thân Vệ Doanh vừa ra khỏi đại doanh liền đi vào trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa. Trong bóng đêm, gần trăm bóng dáng đi về bốn phía, phân tán ra bốn phía mà đi, không bao lâu sau trong bóng tối liền có tiếng kêu rên vang lên còn kèm theo tiếng quát tháo rất nhỏ.
Đây là Giang Đông Thân Vệ Doanh và Phi Long Vệ đọ sức, trước khi Triệu Vân đi có để lại một trăm Phi Long Vệ, lúc này rải rác bốn phía đại quân có gần hai mươi người. Mà Giang Đông Thân Vệ Doanh gấp năm lần Phi Long Vệ, hơn nữa còn có hai viên tiểu tướng Lã Mông và Trần Vũ tự mình chỉ huy, bởi vậy vừa đến nơi đã ngăn chặn được Phi Long Vệ, hai mươi Phi Long Vệ không có sức chống cự đã bị chém giết tại chỗ.
Sau khi hai người Lã Mông dẫn dắt tử sĩ Thân Vệ Doanh ra bốn phía phạm vi vài dặm đại quân Giang Đông, tỉ mỉ loại bỏ một lần, sau khi xác định bốn phía quân doanh không còn bóng dáng Phi Long Vệ, Lã Mông mới trở về doanh trại đem việc này báo cho Chu Du.
Trong đại trướng từ sau khi Chu Du hạ lệnh, tất cả mọi người ngồi im lặng không nói gì, lẳng lặng cùng đợi tin tức của Lã Mông.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, khiến cho tất cả mọi người trong đại trướng đều khẩn trương, Lã Mông xốc màn trướng lên, đi vào trong nói:
- Khởi bẩm đại đô đốc, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh, bốn phía đại quân không còn bóng dáng của Phi Long Vệ.
- Hay lắm, việc này nếu thành công thì Lã tướng quân công đầu.
Chu Du ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ vị, toàn thân thoát ra thần thái thong dong, mà hai lông mày cũng có mười phần chiến ý, giống như một vị đại tướng chỉ điểm giang sơn, nắm sinh tử của đại quân trong tay.
Ngẩng đầu, Chu Du nhìn về phía đám người Thái Sử Từ, trong mắt sáng rực nói:
- Thái Sử tướng quân lĩnh mười ngàn trung quân đánh chính diện, không cần quá mức vội vàng, chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của Phi Long Quân là được.
- Vâng.
Thái Sử Từ tiếp nhận quân lệnh của Chu Du, xoay người đi, trước đó một khắc còn giống như một nho tướng, nhưng ngay sau đó lại giống như một mãnh tướng chiến đấu hăng hái trên chiến trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận