Tam Quốc Tranh Phong

Chương 385

- Đúng vậy, chỉ cần chủ công trở lại Giang Đông, ta nguyện ở lại ngăn căn Phi Long Quân và Phi Hổ Quân, đến lúc đó chủ công lại phái người tới tiếp ứng.
Hàn Đương cũng tiến lên khuyên nhủ.
- Chủ công, Phi Hổ Quân và Phi Long Quân tuy thực lực không tầm thường, nhưng Giang Đông ta cũng không phải mặc người vuốt ve, đến lúc đó cũng chưa biết hươu chết sẽ về tay ai. Ta lại muốn mở rộng tầm mắt một chút xem Phi Long Quân và Phi Hổ Quân lợi hại đến mức nào.
Thái Sử Từ cười cười nói, mặc dù không công khai khuyên bảo Tôn Sách nhưng ý tứ trong lời nói cũng cực kỳ rõ ràng.
- Chư vị không cần nói nữa, cô đâu phải là người lâm trận chạy trốn.
Thấy mọi người như thế, trong lòng Tôn Sách cảm động, lắc đầu quả quyết cự tuyệt .
- Chư vị không cần như vậy, Giang Đông ta mười vạn dại quân kỳ thật bại liên tiếp, cô đã thật lâu không tự mình ra trận giết địch, lần này chính là một cơ hội.
Tôn Sách đột nhiên đứng dậy, ngang nhiên thốt ra chiến ý, khiến mọi người trong đại trướng nhiệt huyết sôi trào.
- Ha ha , ta cũng thật lâu không kề vai cùng chủ công chiến đầu ròi, một Kinh Châu ranh con sao có thể ngăn cản được chủ công.
Dường như bị lây nhiễm từ Tôn Sách, Thái Sử Từ cũng cất cao giọng nói.
- Ha ha, ta cũng thật lâu không cùng chủ công xung phong.
Trong đại trướng không ai hiểu rõ Tôn Sách bằng Chu Du, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã biết Tôn Sách tuyệt đối sẽ không đồng ý về Giang Đông trước. Tuy mấy ngày nay Tôn Sách đã thay đổi nhiều nhưng ngạo khí cũng không thay đổi được, cũng giống như Tôn Sách, Chu Du có thể cảm nhận được ngạo khí của Tôn Sách. .
-- Lúc trước, ta dẫn đầu mấy ngàn binh mã nhập Giang Đông, bên người cũng không có mấy viên đại tướng nhưng vẫn có thể vượt qua những khó khăn lớn nhất để thống nhất Giang Đông. Khó khăn và hung hiểm lúc đó so với hôm nay nhiều hơn không kể xiết, binh lực lúc đó so với hiện tại cách biệt một trời. Nhưng ta vẫn không lúi bước, đánh bại cường địch để sinh tồn. Hiện giờ Giang Đông ta có được mười vạn hùng binh, lại có các vị bày mưu tính kế, công thành nhổ trại sao có thể bị một khó khăn nhỏ làm khó.
Tôn Sách đứng hiên ngang, tay cầm trường kiếm, đi lại bình tĩnh, chậm rãi nói, chỉ có mấy lời nhưng kêu gọi tâm huyết trong lòng mọi người, vừa rồi chẳng qua là do cảm thấy áp lực vì Phi Long Quân và Phi Hổ Quân, lại lo lắng an nguy của Tôn Sách, bởi vậy trong lòng mọi người mới có ý thoái nhường, lúc này sau khi nghe Tôn Sách nói, một đám giống như sôi máu, ý chí chiến đầu sục sôi.
- Chủ công nói không sai, Phi Long Quân thì sao, mà Phi Hổ Quân thì sao? Bọn họ cũng chỉ là một đám người sống mà thôi, chúng ta ngay cả người chết còn không sợ há sao có thể sợ bọn họ, mấy năm nay người chết trong tay ta không có mười ngàn cũng có tám ngàn, bị thương thì không đếm xuể, không cần quan tâm vài cái mạng.
Chu Thái đột nhiên hét to ra tiếng, vẻ mặt cười hô hố, nét lo lắng trên mặt đã biến mất không còn.
- Đúng vậy, chẳng qua chỉ là nhiều hơn mấy mạng người mà thôi, cùng lắm là giết một trận rồi quay trở về Giang Đông.
Thái Sử Từ lúc này cũng phá lên cười.
- Hay lắm, chúng ta mở ra một con đường máu, chém giết rồi quay trở về Giang Đông. Ta ngược lại muốn nhìn xem binh mã Kinh Châu có chiụ nổi đơn kích của ta.
Tôn Sách cười to nói.
- Ha ha, phí phách của chúa công thật làm cho người ta hâm mộ, nếu không phải là không thể giết, tại hạ cũng mong muốn đươc cùng với chủ công giết địch trên chiến trường.
Lỗ Túc cũng đứng lên mỉm cười, lại nói hắn đúng là hâm mộ đám người Tôn Sách, nếu không phải hắn ở đây hiếu kỳ, trước kia hắn đều mơ tưởng tay cầm trường kiếm ra trận giết địch.
- Ha ha, Tử Kính nói rất hay.
Trương Hoành phá lên cười, Lỗ Túc nhìn qua nho nhã yếu ớt không ngờ cũng có thể nói ra được những lời như vậy, thật sự khiến hắn kinh ngạc.
- Ồ, có phải Tử Kính có thượng sách gì?
Ánh mắt Chu Du lóe sáng, mỉm cười, hắn và Lỗ Túc như là một, hai người quen biết đã mấy năm hắn hiểu rất rõ Lỗ Túc, nếu Lỗ Túc không có cách giải quyết tuyệt đối sẽ không trấn định như vậy.
- Ha ha , thượng sách thì không có, tuy nhiên quả thực có một hạ sách.
Lỗ Túc nhìn Chu Du mỉm cười nói.
- Ha ha, ta đã nói trời không tuyệt đường người, tiên sinh có thượng sách gì mau nói ra để choc hung ta yên tâm.
Nghe được Lỗ Túc có biện pháp, Hàn Đương cũng thay đổi xưng hô với Lỗ Túc .
- Ha ha, nếu muốn trở lại Giang Đông, không nhất định phải thoát khỏi giằng co giữa Phi Long Quân và Phi Hổ Quân, chỉ cần làm cho bọn họ không có cơ hội bọn họ tự nhiên sẽ thoái lui. Tuy nhiên, Sài Tang chỉ sợ không thể thu hổi .
Lỗ Túc lắc đầu, Sài Tang có Phi Hổ Quân trấn thủ, trừ phi Vương Uy phạm phải sai làm trí mạng, nếu không căn bẳn không có khả năng thu hồi thành Sài Tang.
- Ồ, làm thế nào để Phi Long Quân và Phi Hổ Quân không tìm ra sơ hở, phải biết rằng Văn Sính nổi danh là tinh mắt, muốn rút khỏi bình yên ngay trước mắt hắn cũng không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa Giang Hạ Gia Cát Lượng cũng không chịu ngồi yên, nếu hơn sớm đã có sắp xếp, chẳng phải là càng thêm không xong.
Chu Du suy nghĩ một chút nói, mấy ngày nay hắn vẫn luôn tự hỏi, bất kể thế nào Giang Đông cũng là con đường chết, Lỗ Túc còn có biện pháp.
- Ha ha, đại quân Giang Đông không nhất định phải đi qua Sài Tang, tuy Giang Hạ và Lư Giang cách một Trường Giang, nhưng đại quân hoàn toàn có thể tìm một nơi nước chảy chậm, để Lư Giang chuẩn bị thuyền tiếp ứng là được. Chỉ cần một viên thượng tướng dẫn dắt hai vạn binh mã hạ trại tại bờ sông, bảo vệ cửa doanh trại là đại quân có thể vượt sông trở về Giang Đông. Về phần hai vạn binh mã ở lại, chỉ cần thừa dịp bóng đêm là có thể trở về Giang Đông.
Lỗ Túc không nhanh không chậm nói, lúc trước Lưu Kỳ đột nhiên dẫn người xuất hiện tại Giang Hạ tình hình cũng dư dội như hôm nay.
- Vậy không bằng để thủy quân tới tiếp ứng trước để Lư Giang tiến hành chuẩn bị?
Trương Hoành nói, hiện tại thủy quân cách sông Giang Hạ cũng không xa, mà Lư Giang nếu muốn gom góp thuyền đủ để mười vạn đại quân trở về cũng sẽ gặp khó khăn.
- Thủy quân không thể di chuyển, trước mắt ở vùng phụ cận Giang Hạ có hai vạn thủy quân Giang Đông, chỉ cần có thể ngăn cản được bốn vạn thủy quân Kinh Châu là có thể khiến cho đại quân thuận lợi rút về Giang Đông, một khi thủy quân không ngăn cản nổi chúng ta có thể bị vây ở Giang Đông.
Lỗ Túc lắc đầu cự tuyệt.
Người khác gai mắt thủy quân KInh Châu nhưng hắn lại không thể phớt lờ, thống lĩnh thủy quân là Cam Ninh Cam Hưng Bá dưới trướng của Lưu Kỳ, dẫn đầu Cẩm Phàm tặc, Lỗ Túc ở Giang Đông đã có nghe danh. Trước mắt chưa biết thủy quân Kinh Châu mạnh yếu thế nào, Lỗ Túc không dám mạo hiểm.
- Hay lắm, theo như lời Tử Kính nói đi, bối thủy lập trại, phòng bị Kinh Châu đánh lén, ta cũng không tin binh mã Kinh Châu chẳng lẽ có thể ngăn chặn Trường Giang?
Bạn cần đăng nhập để bình luận