Tam Quốc Tranh Phong

Chương 623

- Đi.
Tào Hồng lại nhìn qua Mã Siêu, y không do dự nữa mà dẫn theo kỵ binh rời khỏi, trên đường đi hóa giải ngăn trở của Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ, cứu một bộ phận binh lính rồi đi về phía thành Võ Uy.
Hiện tại Kinh Châu đã nhúng tay vào, y chỉ có thể dùng thành Võ Uy để ngăn cản thế công của Kinh Châu.
Nhìn gần một vạn kỵ binh phía sau, Tào Hông thấy Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ không truy kích mà chỉ không ngừng tấn công giết mấy ngàn Hổ Báo kỵ còn lại.
Mặc dù mấy ngàn Hổ Báo kỵ tinh nhuệ nhưng lúc này dưới sự liên kết tập sát của Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ lập tức chạy toán loạn, mà Phi Long Vệ và Phi Hổ vệ cũng phân chia đội ngũ để đi theo Hổ báo kỵ , gần một khắc đồng hồ, mấy ngàn người này lập tức bị Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ giết chết.
Mã Đại lộ sắc mặt ngưng trọng nhìn Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ tru sát Hổ Báo kỵ, tuy Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ có rất ít người nhưng lại linh hoạt dị thường, trong chiến trường hỗn loạn lại có thể vung vẩy được như vậy.
Hơn nữa thống lĩnh hai chi kỵ binh này cũng là tướng tài, thống lĩnh kỵ binh lại càng cay độc, hai chi kỵ binh phối hợp gần như không có kẽ hở, đầu tiên là cứng rắn chặn lại mấy ngàn binh lính Hổ Báo kỵ, sau đó không ngừng qua lại tấn công, tách ra, rồi tìm thời cơ tru sát, hai người này tuyệt đối là tướng tài hiếm có.
Đột nhiên Mã Đại biến sắc nhìn về phía xa, lúc này gã mới phát hiện Mã Siêu đã dẫn theo ba ngàn kỵ binh Lương Châu đuổi theo Hổ Báo kỵ.
- Tướng quân, giặc cùng đường chớ đuổi, tuy Hổ Báo kỵ tổn thất không nhỏ nhưng thực lực vẫn còn…
Cách thành Tuyên Uy vài dặm, Mã Siêu dẫn theo chưa tới hai ngàn kỵ binh đuổ theo Tào Hồng, bên cạnh Mã Siêu, Bàng Đức vẻ mặt lo lắng nói.
- Ngươi ở lại chỉnh đốn binh mã tới sau, quyết không thể để Tào Hồng trốn thoát.
Hai mắt Mã Siêu đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tào Hồng, lập tức gật đầu nói, tuy trong lòng nổi giận nhưng vẫn còn một tia lý trí, Hổ Báo kỵ không phải dễ đối phó.
- Tướng quân cẩn thận, mạt tướng sẽ tới sau.
Bàng Đức do dự một chút rồi gật đầu đồng ý, mặc dù hắn vừa mới về nhưng cũng biết tình hình trong thành Tuyên Uy cực xấu.
Nói xong Bàng Đức quay đầu ngựa đi về phía thành Tuyên Uy.
Ngoài thành Tuyên Uy, mấy ngàn Hổ báo kỵ bị bỏ rơi đã bị chém chết hầu như không còn, vài dặm ngoài thành Tuyên Uy đều bị máu tươi nhuộm thành màu nâu, vô số chân cụt tay cụt rơi trên chiến trường, từng con chiến mã mất đi chủ nhân đứng ở đó cào móng.
Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ cũng đã tập kết lại, mà binh mã Lương Châu đang phân tán trên chiến trường cũng đã được Mã Đại tập kết lại.
Mã Đại lo lắng cho Mã Siêu một mình đuổi theo Hổ báo kỵ nên không dám dừng lại, lúc này mang theo binh mã đi tới trước Triệu Vân.
- Đa tạ Triệu tướng quân gấp rút tiếp viện, hiện giờ thiếu tướng quân một mình truy kích địch không rõ tình hình, kính xin hai vị tướng quân viện thủ.
- Không sao, quân sư đã sớm có kế hoạch, Tào Hồng và Hổ Báo kỵ không ra khỏi Lương Châu được.
Triệu Vân cười nói, trận chiến này khả năng lớn nhất là Tào Hồng trốn tới thành Võ Uy, liên hợp với Hàn Toại để thủ thành.
Lúc này hẳn là đám người Pháp Chính đã chiếm cứ thành Võ Uy, Tào Hồng tới đó không khác gì chui đầu vào rọ.
Tuy không biết vì sao đám người Triệu Vân lại có lòng tin như vậy nhưng Mã Đại cũng không dám sơ suất nói:
- Hổ báo kỵ thực lực hùng hậu, tuy thất bại trong trận chiến này nhưng vẫn còn một phần thực lực, nếu để cho bọn họ trốn thoát, muốn tìm được cơ hội cũng khó khăn, kính xin hai vị tướng quân trợ giúp thiếu tướng quân một tay.
- Ừ, Mã tướng quân nói không sai, tuy Tào Hông không phải đối thủ của quân sự nhưng cũng không thể khinh thường thả hắn ra, đám người ta sẽ theo sát phía sau là được.
Nhìn Vương Nghị thấy Vương Nghị không dị nghị, lúc này mấy người dẫn theo kỵ binh đuổi theo.
Mã Đại để lại mấy trăm người trấn thủ thành Tuyên Uy, bản thân dẫn theo mấy ngàn người còn lại đuổi theo. Đối với hành động của Mã Đại, Triệu Vân cũng không bất mãn, Lương Châu sớm muộn gì cũng là của Kinh Châu, về phần khi nào có thể tiếp chưởng Lương Châu thì còn phải xem ý tứ của Mã Siêu và quân sư, không thể nóng vội.
- Là Bàng tướng quân.
Mấy người vừa đi không xa thì thấy phía trước có một người một ngựa đi tới, chính là Bàng Đức.
- Bàng tướng quân, thiếu tướng quân thế nào?
Thấy Bàng Đức tới gần, Mã Đại bước lên phía trước hỏi.
- Thiếu tướng quân chỉ đem theo chưa tới hai ngàn người truy kích Tào Hồng, ta sợ thiếu tướng quân có sơ xuất gì nên cố ý trở về xin cứu binh.
Bàng Đức chắp tay nói, cũng không khách khí nói tiếp:
- Nếu như chư vị đã tới thì mau đuổi theo, một lưới bắt hết Hổ Báo kỵ.
Mọi người gật đầu, tăng thêm tốc độ đuổi theo.
…………………………
Tại thành Võ Uy, lúc nà binh mã Kinh Châu đã tiêu diệt sạch sẽ binh mã còn lại trong thành, nhiều đội binh mã được điều động, củng cố phòng ngự của thành Võ Uy.
- Tướng quân, quân sư, Mã Đằng đại chiến Hổ Báo kỵ ngoại thành Tuyên Uy, tuy Mã Siêu tới kịp nhưng Mã Đăng vẫn bị giết chết, bây giờ Phi Long Vệ cùng Phi Hổ Vệ liên hợp cùng Mã Siêu vây quét Hổ Báo kỵ, Hổ Báo kỵ đã thua kính xin quân sư sớm ra quyết định.
- Ổ, nhanh như vậy sao?
Trên cổng thành, Pháp Chính và Trương Cáp đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, không nói gì, trong thời gian ngắn như vậy mà Hổ báo kỵ nổi danh thiên hạ cứ như thế bị đánh bại?
- Mã Siêu vì báo thù cha nên muốn lưỡng bại câu thương với Hổ Báo kỵ, một vạn kỵ binh dưới trướng chỉ còn lại chưa tới năm ngàn người.
Pháp Chính và Trương Cáp hít một hơi lương khí, không ngờ Mã Siêu hung hãn như vậy, chả trách Hổ Báo kỵ phải chịu thiệt.
Bị Mã Siêu giằng co, cộng thêm Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ tiếp ứng, Hổ Báo kỵ có thất bại cũng là lẽ thường.
- Có biết tình hình thương vong của Hổ Báo kỵ?
Trương Cáp trầm ngâm một hcuts nhìn về phía thám báo nói.
- Lúc thuộc hạ rời khỏi thì đại chiến còn chưa kết thúc, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền về.
Đang lúc mấy người đang nói chuyện thì có một gã thám báo phóng tới:
- Khởi bẩm tướng quân, Hổ Báo kỵ thương vong gần nửa, Tào Hồng dẫn binh lính còn lại tới thành Võ Uy.
- Tổn thất quá nửa?
Pháp Chính và Trương Cáp đều lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Hổ Báo kỵ là đòn sát thủ của Tào Tháo, cũng là binh mã tinh nhuệ nhất của Tào Tháo, Hổ Báo kỵ thương vong càng nhiêu thì lại càng có lợi cho Kinh Châu.
- Quân sư, ta muốn mạo hiểm một lần, không biết quân sư nghĩ thế nào?
Trương Cáp ánh mắt lóe ra, cắn răng nói với Pháp Chính, tuy hắn mới tới Kinh Châu đã được Lưu Kỳ ủy thác trọng trách nhưng dù sao được đảm nhiệm chức vị quan trọng cũng khiến cho một số người bất mãn, sở dĩ không ai nói gì là bởi vì Lưu Kỳ uy vọng rất cao, nếu trận chiến này không có công lao gì tất nhiên sẽ thu nhận một số người bất mãn, thậm chí còn liên lụy tới chư tướng Ký Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận