Tam Quốc Tranh Phong

Chương 638

- “Cũng không tồi. Lần kết minh này cũng không có điều phản đối gì, nhưng muốn kết minh thành công vẫn phải cân nhắc thật kỹ. Tào Tháo khởi binh nam hạ, mục tiêu là Kinh Châu ta, nói ra thì Kinh Châu ta có việc cầu người, nên hẳn cũng không trả chút giá để Tôn Sách đồng ý kết minh với Giang Đông ta, nếu không sẽ không thành đấy.”
Sau khi nghe hai người nói xong, Pháp Chính gật gật đầu vẻ tán đồng với cách nói của hai người, nhưng lần này tiến đến Giang Đông không phải đơn giản chỉ để kết minh, mà là lấy cái giá nhỏ nhất đề Giang Đông xuất binh, tật hết khả năng kiềm chế binh mã Tào Tháo.
- “Chủ công, sứ giả Kinh Châu tới rồi.”
Trong phủ đệ Tôn Sách, Chu Du và Lỗ Túc vừa nhận được tin lập tức tới ngay.
- “Ồ, là người nào vậy?”
Tôn Sách không có chút nghi ngờ nào, sứ giả Kinh Châu vừa tiến vào Giang Đông thì đã không có ý định che giấu thân phận, hành tung mấy người cũng không cố ý che đậy, muốn hỏi thăm tin tức của họ không phải là quá khó khăn.
- “Pháp Chính Pháp Hiếu Trực.”
Chu Du mở miệng nói.
- “Pháp Chính? Chính là người trợ giúp lưu Kỳ lấy toàn bộ Lương Châu sao?”
Tôn Sách có chút giật mình nói, cái tên Pháp Chính này ở trận chiến Lương Châu cũng được truyền đến tai các chư hầu, đối với người chưa tròn ba mươi tuổi được Lưu Kỳ bổ nhiệm làm quân sư, chủ đạo trận chiến Lương Châu, Tôn Sách sớm muốn diện kiến rồi.
- “Nếu như ta nhớ không nhầm, người này có lẽ là người dưới trướng Lưu Chương, không ngờ ẩn náu bên Lưu Kỳ chưa đủ thời gian một năm lại trở thành nhân vật gây chấn động trong thiên hạ như thế, ánh mắt Lưu Kỳ quả nhiên nham hiểm sắc bén.”
Tôn Sách có chút cảm thán rồi nói.
Hai người Chu Du, Lỗ Túc đều gật gật đầu, đối với ánh mắt của Lưu Kỳ, hai người không có chút hoài nghi nào. Từ khi Lưu Kỳ quật khởi đến nay, người trước sau đều được Lưu Kỳ trọng dụng, Từ Thứ, Bàng Thống, Gia Cát Lượng thậm chí là Pháp Chính đều tuổi trẻ được Lưu Kỳ ủy thác trọng trách, nhưng những người đều nằm ngoài dự đoán, nhất cử nhất động đều bộc lộ tài hoa khí độ, đã chứng minh mấy người này đều là người có phong thái khí phách.
Những người này không ngờ đều được Lưu Kỳ thu nạp dưới trướng, thực sự làm cho người ta không hỏi hâm mộ đố kỵ.
- “Các ngươi thấy thế nào?”
Tôn Sách xoay đầu qua nhìn hai người. Lưu Kỳ phái Pháp Chính đến trước không chừng dụng ý có chút thăm dò.
- “Chủ công, xem ra Lưu Kỳ rất xem trọng việc kết minh lần này. Pháp Hiếu Trực hiện giờ đang rất nổi danh ở Kinh Châu, là một trong những người dưới trướng Lưu Kỳ được trọng dụng nhất. Lưu Kỳ phái hắn đến đây, hiển nhiên là muốn đảm bảo việc kết minh an toàn tuyệt đối.”
Chu Du sắc mặt nghiêm nghị nói.
- “Công Cẩn nói không sai, Pháp Chính này rất khó đối phó, muốn từ trong tay hắn tranh đoạt chút lợi ích e rằng gặp nhiều trắc trở.”
Lỗ Túc gật gật đầu. Trước khi mấy người thảo luận làm thế nào để lợi dụng lần kết minh này để đoạt chút lợi ích từ trong tay Kinh Châu, nhưng lần này sứ giả Kinh Châu không ngờ lại là Pháp Chính, khiến cho trong lòng mấy người này có chút lo ngại.
- “Ha ha, không cần để tâm làm gì, lần này vẫn là Kinh Châu cầu cạnh Giang Đông ta, chỉ cần nằm trong phạm vi Kinh Châu thì tuyệt đối sẽ không từ chối. Ta muốn Kinh Châu tuyệt đối không được thoái thác, lần nữa ta đoán, chi bằng gặp được Pháp Chính rồi mới đưa ra quyết đoán.”
Tôn Sách nhìn sang Lỗ Túc:
- “Lần này việc tiếp đãi đám phán cứ giao cho Tử Kính toàn quyền xử lý.”
- “Vâng.”
Trong lòng Lỗ Túc có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cúi người lĩnh mệnh.
- “Kinh Châu xuất hiện nhiều nhân tài, Giang Đông ta cũng không kém. Công Cẩn, Tử Kính, Tử Bố hay Tử Cương đều là người có thể một mình đảm đương được, ngày sau sẽ để mọi người cũng chia sẽ.”
Nhìn hai người Chu Du rời đi, trong lòng Tôn Sách tự nhủ.
- “Ha ha, danh tiếng của Pháp Hiếu Trực nữa năm gần đây quả như tiếng sấm ngang tai, hôm nay được gặp quả thực không tầm thường.
Ngoài thành Ngô huyện, Lỗ Túc dẫn theo mấy người đuổi theo đám người Pháp Chính đang đi về hướng trong thành, mặc dù không muốn dựa vào, nhưng lễ nghĩa cũng không được có bất cứ thiếu sót nào, khiến trong lòng Pháp Chính có chút ngạc nhiên.
- “Cái tên Lỗ Tử Kính tại hạ sớm cũng đã nghe nói đến, nữa năm nay Giang Đông chính vụ rõ ràng, công lao của Tử Kính cũng không nhỏ. Nói ra thì tại hạ lần này đến đây vẫn còn dựa nhiều vào Tử Kính.”
Pháp Chính không để ý mà cười.
Lỗ Túc được Chu Du tiến cử, là tin tức Tôn Sách trọng dụng sớm đã truyền đến Kinh Châu, nên không xa lại gì về Lỗ Túc cả, chỉ là không ngờ Tôn Sách lại để Lỗ Túc xử lý việc kết minh.
- “Thật ra điều khiến cho Hiếu Trực chê cười, trong thành đã an bài cho chư vị Hiếu Trực, chư vị đi lại mệt nhọc cần nghỉ ngơi trước một chút. Việc mà Hiếu Trực nói ngày mai bàn tiếp.”
Đánh giá mấy người Pháp Chính, Lỗ Túc nói.
- “Như vậy thì cảm tạ nhiều.”
Đám người Pháp Chính ngựa không dừng gót đuổi tới Ngô huyện, lúc này lại phải giữ vững tinh thần, đối với đề nghị của Lỗ Túc cũng không phản đối gì.
Đến quán trọ, đám người Pháp Chính rửa mặt chải đầu một hồi, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì lại có người đến cầu kiến.
- “Nói đi, Giang Đông có hành động gì?”
Pháp Chính lúc này tóc rối bù ngồi ngay ngắn trước bàn, đối với người mới tới này sớm đã có dự đoán trước.
- “Thuộc hạ theo mệnh đại nhân đến trước, mấy ngày này binh mã khắp Giang Đông cũng đều được điều động, ngay cả tướng lĩnh còn được Tôn Sách gọi về, dường như đang tập kết binh mã.”
- “Ồ, vẫn là dự đoán không sai, xem ra Ngô Hầu sớm đã có chuẩn bị.”
Pháp Chính gật gật đầu, người trước mắt là người được y phái đến dò thám tin tức trước, đối với điều này Pháp Chính thì cũng không có gì phải giấu diếm, tình báo chi tiết hơn cũng không dễ dàng dò thám ra được, đám người Lỗ Túc mặc dù đã biết nhưng cũng không để ý quá mức.
Việc Tôn Sách điều động binh mã, cũng không phải là có ý che giấu.
Ngay khi Pháp Chính đang trầm tư nên đàm phán với Lỗ Túc như thế nào thì hai người Mã Tắc, Tân Sưởng đã lặng lẽ rời khỏi quán trọ.
- Đại nhân, hai vị Phó sứ đi ra ngoài rồi.
Ngay lúc Pháp Chính suy tư như nên đàm phán với Lỗ Túc như nào thì có người làm đến bẩm báo. Lần này đi sứ, Mã Tắc và Tân Sưởng cũng mang danh phó sứ, tuy rằng hữu danh vô thực nhưng làm việc lại dễ dàng rất nhiều.
- Hai người này đến rất đúng lúc.
Pháp Chính không khỏi lắc đầu. Lúc này trong đầu y chỉ tập trung nên đàm phán với Lỗ Túc như nào, chưa có tâm tư để ý tới hai người, không ngờ hai người này lại lén ra ngoài.
- Phái vài người âm thầm bảo vệ, khi có việc thì lập tức bẩm báo ta.
Pháp Chính khoát tay ra hiệu hộ vệ lui ra, không khỏi lại bắt đầu suy tư về hành động lời nói của Lỗ Túc.
Tuy rằng Lưu Kỳ đối với Lỗ Túc có chút tôn sùng, tình báo Kinh Châu về Lỗ Túc cũng không ít, nhưng hôm nay vừa gặp vẫn phát hiện rất nhiều thứ không đề cập trong điệp báo. Lỗ Túc dù không có quy tắc hoạt động gì nhưng mỗi một lời nói hay hành động đều không chút sơ hở, không cho người khác tìm thấy nhược điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận