Tam Quốc Tranh Phong

Chương 635

Viên Hi cảm thán nói, nếu không phải hắn tự nhận thấy mình không đủ thực lực tranh chấp với Viên Đàm và Viên Thượng thì lúc này hắn cũng bị hãm thân ở trong thành rồi.
- Ngươi dẫn theo năm ngàn người đến tiếp ứng, nếu có khả năng hãy cứu hai người bọn họ ra, sau đó nhanh chóng chạy tới U Châu tu họp với chúng ta.
Viên Hi nói với một gã tướng lĩnh.
- Vâng.
Tuy tướng lĩnh nghi hoặc nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Viên Hi.
- Môi hở răng lạnh, một khi Viên Đàm và Viên Thượng bị giết thì Thanh Châu, Ký Châu, Tịnh Châu đều như rắn mất đầu, bị Tào Tháo đánh hạ chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó U Châu sẽ không thể ngăn được Tào Tháo.
Viên Hi thầm nghĩ, sở dĩ hắn cứu hai người Viên Đàm, Viên Thượng là muốn hai người họ làm chệch hướng của Tào Tháo.
- Mau ngăn bọn họ lại.
Gần cửa phía bắc, dưới sự truy kích của Hổ báo kỵ, Viên Thượng và Viên Đàm dẫn theo binh mã chạy tới đây.
Nhưng Hổ báo kỵ đuổi sát nút cũng khiến binh lính dưới trướng Viên Đàm và Viên Thượng thương vong thê thảm và nghiêm trọng, cứ theo cái đà này, chưa tới mười dặm nữa binh mã dưới trướng Viên Đàm và Viên Thượng sẽ bị giết hầu như không còn, hai người cũng rất có thể bị giết.
- Ngăn bọn họ lại.
Ngay lúc Viên Đàm và Viên Thượng đang tuyệt vọng thì một đội binh mã lao đến, bảo vệ của bắc, ngăn chặn Hổ báo kỵ trong cửa thành.
Gần năm ngàn binh mã ngăn chặn của bắc khiến cho gần một ngàn Hổ báo kỵ trong nhất thời không thể thoát ra được.
- Hai vị công tử đi nhanh, mạt tướng sẽ kéo dài thời gian cho hai người.
Tướng lĩnh phụng mênh của Viên Hi chắp tay nói với hai người.
- Đi.
Viên Đàm nhìn kỹ người tướng lĩnh này, xoay người thúc ngựa đi.
Năm ngàn binh mã dưới sự tấn công của Hổ báo kỵ nhanh chóng bị đánh tan, nhưng nửa canh giờ này lại đủ cho đám người Viên Đàm chạy thoát. Đến khi Tào Nhân dẫn theo Hổ báo kỵ ra khỏi Nghiệp Thành thì đám người Viên Đàm đã chạy thoát.
Cùng lúc đó, Tào Tháo dẫn đại quân dưới trướng thế như chẻ tre, cùng một lúc bất ngờ đánh chiếm mười mấy thành bên trong Nghiệp Thành. Vài ngày sau đó, Tào Tháo liên tục đánh hạ thành Ký Châu, Tịnh Châu và Thanh Châu.
Hơn nửa thành trì của Ký Châu, Thanh Châu, Tịnh Châu rơi vào trong tay Tào Tháo, lúc này mấy người Viên Đàm mới tổ chức ngăn chặn, chỉ huy những binh mã còn lại để thủ vững thành trì.
Ba người liên tủ tập hợp tất cả binh mã của U Châu, Tịnh Châu, Thanh Châu, Ký Châu mới có thể ngăn chặn lại thế tiến công của Tào Tháo. Dường như TàoTháo cũng biết muốn ngay lập tức tiêu diệt mấy người Viên Đàm cũng không dễ dàng nên sau khi biết mấy người liên thủ cũng chậm lại, gia tăng chỉnh hợp đánh hạ thành trì.
Nửa tháng sau, sau khi để lại Trương Liêu và mấy vạn đại quân, Tào Tháo dẫn theo những binh mã còn lại trở về Hứa Đô.
Sau khi Tào Tháo trở về Hứa Đô, mới biết thế cuộc Hứa Đô gian nan hơn so với ông ta tưởng tượng rất nhiều. Tào Tháo hạ lệnh lui binh, binh mã trong cảnh nội của Kinh Châu đều được điều động, Uyển Thành, Lương Châu đều có trọng binh đóng giữ, nhìn chằm chằm vào Từ Thành.
Không lâu trước đó đã có tin tức truyền ra Kinh Châu và Giang Đông kết minh, chuẩn bị bắc phạt càng làm cho thành Hứa Đô trở nên căng thẳng tới cực điểm.
Nếu không phải Tuân Văn Nhược về Hứa Đô trước một bước để ổn định lại thế cuộc Hứa Xương thì e rằng lúc này Hứa Đô chưa chiến mà đã loạn rồi.
Mấy vạn đại quân Tào Tháo trở về Hứa Đô thế cục hỗn loạn của Hứa Đô lập tức được ổn định lại, mà không khí căng thẳng trước đại chiến dường như cũng theo Tào Tháo trở về mà tiêu tan.
Bất kể là bản thân Tào Tháo hay là võ tướng dưới trướng Tào Tháo, không ai nói ra việc chinh phạt Kinh Châu.
Hữa Đô, bên trong phủ đệ của Tào Tháo.
Tào Tháo đang xem một phần thư tín trên bàn, sắc mặt ngày càng thâm trầm, mỗi một phần thư tín đều là những tin tức bất lợi với Tào Tháo, làm sao Tào Tháo có thể không tức giận.
- Chủ công, Lưu Kỳ đã sớm có sự chuẩn bị, Lương Châu, Kinh Châu đều đề phòng nghiêm ngặt, chẳng có gì lạ nhưng phản ứng của Giang Đông cũng có chút kỳ lạ, đương nhiên là đã cùng Kinh Châu liên hợp cùng đối kháng với chủ công.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tào Tháo, Tuân Văn Nhược thở dài. Tào Tháo đánh tan thế lực của Viên Thiệu, sĩ khí đại chấn, lúc này mặc dù không tiêu diệt được mấy nguời Viên Đàm nhưng mấy người đó cũng không đáng để lo lắng.
Không ngờ vừa về tới Hứa Đô đã nghe nói Kinh Châu và Giang Đông kết minh, đừng nói là Tào Tháo, cho dù là mấy người bọn họ cũng không có biện pháp.
- Mặc dù hành động của Giang Đông ngoài dự liệu nhưng vẫn có thể hiểu được. Hiện nay thiên hạ đã chia ra làm ba phần, trong đó thế lực của Giang Đông là yếu nhất, so với Kinh Châu và chủ công thì chênh lệch không nhỏ. Mà tuy Kinh Châu Lưu Kỳ phát triển cực nhanh nhưng gốc gác yếu kém, Giang Đông chỉ có cùng liên hợp với Kinh Châu mới có thể ngăn cản chủ công xuôi nam, môi hở răng lạnh, Giang Đông Tôn Sách đúng là tinh thông đạo tồn vong.
Quách Gia lắc đầu nói, y chưa bao giờ coi thường Giang Đông, Giang Động địa thể hiểm yếu, hơn nữa binh nhiều tướng mạnh, lại có thống lĩnh như Tôn Sách, làm sao có thể coi thường. Hơn nữa cha con Tôn thị kinh doanh mười mấy năm ở Giang Đông, thế lực sớm đã thâm căn cố đế, không thể đễ dàng đánh hạ.
Ngẩng đầu nhìn Tào Tháo, Quách Gia tiếp tục nói:
- Chủ công, bây giờ đại quân mệt mỏi, lương thực vật tư không đủ để cung cấp, hơn nữa Ký Châu dân tâm chưa ổn không thể khai chiến thêm nữa. Hơn nữa Giang Nam thủy sư hoành hành, dưới trướng chủ công lại không am hiểu thủy chiến, tùy tiện xuôi nam hậu quả khó lường. Không bằng an dưỡng một quáng thời gian lạ xuôi nam cũng không muộn.
Lúc này Quách Gia sợ nhất chính là Tào Tháo nón vội muốn khai chiến với Kinh Châu, như vậy việc này với Hứa Đô tuyệt đối là một tai họa, dễ dàng thua nhiều thắng ít, không phải là hành động sáng suốt.
- Phụng Hiếu nói không sai, đại quân xác thực là cần phải tu dưỡng một thời gian, hơn nữa thế cuộc Kinh Châu Giang Đông mơ hồ, không rõ tướng lĩnh thống lĩnh binh mã các nơi, lúc này khai chiến với Kinh Châu là quá lỗ mãng.
Trình Dục gật gù, cũng không tán thành tấn công Kinh Châu.
- Chủ công, bây giờ thế lực của chủ công đã vững, chỉ cần gia tăng phòng bị, Giang Đông và Kinh Châu chỉ có thể cố thủ Giang Nam, dần dần hai bên sẽ sinh ra hiềm khích, đến lúc đó lại xuôi nam nhất định sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều.
Thấy Tào Tháo do dự, Quách Gia lại tiếp tục nói.
Tào Tháo gật gù, tuy muốn xuôi nam chinh phạt Kinh Châu nhưng mấy người Quách Gia lại không tán thành, ông cũng biết lúc này tấn công Kinh Châu chắc chắn sẽ tay không trở về, nếu có biến cố gì phát sinh thì cực kỳ bất lợi với ông.
………………
Kinh Châu, ngược lại với đám người Quách Gia, Lưu Kỳ lại hi vọng Tào Tháo có thể mang binh xuôi nam.
Lúc này Kinh Châu cần nhất chính là thời gian, tuy lúc này thế lực của Kinh Châu khống sánh bằng Tào Tháo nhưng nếu Tào Tháo mang binh xuôi nam, Lưu Kỳ có lòng tin đánh cho Tào Tháo một vố đau thê thảm để giáo huấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận