Tam Quốc Tranh Phong

Chương 645

- Tử Hòa có thể tiến đến khiêu chiến, dẫn binh mã vào thành.
Nói xong quay đầu nhìn về phía Lý Điển:
- Mạn Thành tiến tới áp trận, phòng ngừa vạn nhất.
- Được!
Tào Thuần gật đầu, cùng Lý Điển lao ra chiến trận.
- Mỗ là Tào Thuần, bọn chuột nhắt trong thành có dám ra khỏi thành chiến một trận?
Còn chưa kéo ngựa dừng lại, tiếng gào của Tào Thuần đã truyền khắp toàn bộ chiến trường, mà Tào Nhân cũng phất tay ra hiệu ngừng trống trận lại, trong phút chốc, tiếng la của Tào Thuần vang vọng toàn chiến trận.
Tào Thuần khiêu chiến, đám người Từ Thứ chẳng để ý quá nhiều, ngược lại lại hứng thú quan sát binh mã dưới thành:
- Tào Thuần? Không ngờ người đầu tiên đi ra khiêu chiến lại là gã? Còn người kia chính là Lý Điển rồi, không ngờ Tào Nhân này lập tức phái ra hai viên Đại tướng, vẫn cẩn thận như vậy.
- Tào Nhân lệnh hai người này đến khiêu chiến, hẳn là muốn thử hư thực trong thành, không cần để ý tới.
Hoàng Trung gật đầu, thờ ơ nhìn hai người khiêu chiến dưới thành, không hề để ý.
- Hiển nhiên là thăm dò hư thực trong thành, lại không hẳn có ý kinh sợ, vừa vặn Quan Tướng quân đến đây, chính là một quân phản tướng.
Từ Thứ cười nói, trận này không thích hợp cho Hoàng Trung xuất chiến, nhưng Quan Vũ đã sớm danh chấn thiên hạ, cho Quan Vũ xuất chiến xứng đáng làm khiếp sợ chư quân, dương oai Kinh Châu.
Nghe thấy lời Từ Thứ nói, trong lòng Hoàng Trung khẽ động, lập tức phá lên cười, quay đầu hạ lệnh:
- Người đâu, đi mời Quan Tướng quân đến đây.
Không bao lâu, Quan Vũ một thân chiến bào màu xanh, tay cầm chiến đao đi ra chỗ cửa thành.
Từ Thứ và Hoàng Trung đã sớm đi xuống dưới cổng thành, nhìn thấy Quan Vũ, hai người nhìn nhau cười, Từ Thứ đi trước, tiến lên trước nói:
- Sớm nghe nói đến đại danh của Quan Tướng quân, hôm nay Tào Tặc xâm phạm, uy thế to lớn, lại có hai viên Đại tướng tới khiêu chiến dưới cổng thành, trong thành tạm thời chưa có ai có thể địch nổi, vậy xin phiền Quan Tướng quân ra ngoài thành đánh một trận.
Với lời khen ngợi của Từ Thứ, Quan Vũ thờ ơ tiếp nhận, tuy rằng không nghĩ sẽ chinh chiến vì Kinh Châu, nhưng trước kia Lưu Kỳ đã nói qua, muốn dung thân ở Kinh Châu, nhất định phải có được chiến tích gì đó.
Hừ lạnh một tiếng, Quan Vũ dời mắt, nhìn về phía cửa thành:
- Mở cửa đi.
- Như vậy phải tạ ơn Quan Tướng quân rồi.
Từ Thứ chắp tay, gật đầu với Hoàng Trung, lúc này cửa thành mở rộng, Quan Vũ dẫn theo một đội binh mã ra khỏi thành.
Lại nói, hai người Tào Thuần và Lý Điển vẫn ở dưới thành la mắng, thấy trên cổng thành không có chút phản ứng nào, trong lòng không khỏi tức giận, vốn tưởng rằng Kinh Châu sẽ không phái người ra ứng chiến, đã bắt đầu nghĩ đến việc quay về. Vừa đúng lúc này lại nhìn thấy cửa thành mở rộng, trong lòng cực vui mừng, vừa nhìn cổng thành mở, vừa chửi rủa một trận:
- Ha ha, một đám rùa đen rụt đầu cuối cùng cũng đồng ý đi ra lộ mặt rồi, toàn bộ Kinh Châu này là một đám rác rưởi, một đám quỷ sợ chết, chịu chết cũng chậm vậy.
Tào Thuần nghẹn khuất cả buổi, rốt cuộc thấy có người đi ra, trong lòng thở phào một hơi, đáng định mắng chửi tiếp lại thấy Lý Điển giữ chặt mình, quay đầu nhìn về phía Lý Điển. Chỉ thấy sắc mặt Lý Điển ngưng trọng nhìn về phía cổng thành, trên mặt mang theo vẻ kinh nghi nồng đậm.
Trong lòng Tào Thuần không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc Lý Điển này nhìn thấy gì, không ngờ dám thất thố như vậy, hắn cũng biết mặc dù Lý Điển là võ tướng nhưng cũng biết rõ binh mã vui buồn không hiện, ít có thất thố như thế.
Trong lòng ngạc nhiên, Tào Thuần quay đầu nhìn về chỗ cửa thành, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, người vừa tới chiến giáp cũng không mặc, chỉ có một thân áo bào xanh quen thuộc cũng khiến hắn chấn động rồi:
- Quan Vũ?
- Ừ, không ngờ xuất chiến cho Kinh Châu lại là y?
Lý Điển gật đầu, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, trong mắt cũng thêm vài phần ngưng trọng, quả nhiên đối thủ là Quan Vũ, hắn nhất định phải thận trọng.
- Hửm
Ra khỏi thành, Quan Vũ cũng kinh ngạc đánh giá hai người, hai người đương nhiên hắn biết, còn có chút quen thuộc, lúc ở Hứa Đô một đám võ tướng dưới trướng Tào Tháo lui tới rất nhiều.
- Vân Trường, người muốn thay Kinh Châu xuất chiến?
Tào Thuần nghiêm mặt, lãnh đạm nói, mặc dù vậy Quan Vũ cũng chỉ khiến hắn thận trọng thêm chút thôi.
- Đúng vậy, Quan mỗ phụng mệnh trấn thủ thành, khó tránh xung đột, chư vị vẫn nên thoái lui đi.
Quan Vũ gật đầu nói.
- Vân Trường, ta nghe nói Lưu Huyền Đức ở Kinh Châu cũng không tốt, bọn ngươi cũng bị Lưu Kỳ kia giam lỏng, vì sao còn muốn bán mạng cho Lưu Kỳ, hắn bức ngươi xuất chiến sao?
Lý Điển tiến lên một bước, đứng ngang với Tào Nhân, hỏi.
Quan Vũ lắc đầu, lời nói của Lưu Kỳ cũng chỉ là một loại giao dịch thôi, không tính là bức bách:
- Tuy tình thế bất đắc dĩ, nhưng ta tự nguyện xuất chiến, không ai bức bách.
- Vậy thì không còn gì để nói nữa, hiện giờ chúng ta đều vì chủ công của mình, hết sức chiến một trận là được.
Tào Thuần hừ lạnh một tiếng, quơ trường đao trong tay, xông lên trước, tư sát với Quan Vũ.
Quan Vũ cũng không khách khí, quơ múa Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay, chiến cùng Tào Thuần, không để lộ chút sơ hở nào, mà Tào Thuần cũng càng đánh càng hăng, thậm chí mấy lần bức lui trường đao của Quan Vũ.
Hai người ngươi tới ta đi, giằng co không ngừng.
Hai người chiến đấu kịch liệt, thời gian càng dài, trên mặt Quan Vũ đã hiện ra vài phần không kiên nhẫn, vung chém Thanh Long Yển Nguyệt Đao bức lui Tào Thuần, Quan Vũ ngồi trên ngựa Xích Thố xông tới, chặn ngang chém tới chỗ Tào Thuần.
- Tử Hòa cẩn thận.
Thấy tình thế nguy hiểm của Tào Thuần, Lý Điển quát to một tiếng, khoái mã tiến lên, trường thương trong tay đâm tới.
Tào Thuần bị một đao của Quan Vũ bức lui, muốn ổn định lại cơ thể để chiến đấu tiếp, liền thấy Quan Vũ theo sát phía sau công kích, trong lòng kinh ngạc nhưng không bối rối, né thân tránh một đao của Quan Vũ, trường đao trong tay thuận theo hướng đó mà chém về phía Quan Vũ.
Quan Vũ lập tức rơi vào thế gọng kìm của hai người Tào Thuần, Lý Điển, cho dù là Quan Vũ, nhất thời cũng rơi vào thế yếu.
Cùng với trận chiến kịch liệt của ba người, trên dưới thành đều là tiếng trộng trận dồn dập, nhiều tiếng tuyên truyền giác ngộ, mấy vạn sĩ sốt la lên, âm thanh như muốn nổ trời.
- Là hắn?
Bên trong đại quân, nhìn hai người Tào Thuần cùng xông vào chém giết một chỗ, Tào Nhân cũng kinh ngạc không hiểu, tin tức Lưu Bị chạy trốn tới Kinh Châu sớm đã truyền đến Hứa Đô, mà thấy Lưu Bị ở Kinh Châu càng giúp cho Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng để cho Lưu Bị chạy, nhưng Lưu Bị cũng đã bị giam cầm ở Kinh Châu, nếu ở Hứa Đô cũng không khác mấy…
Tào Tháo cũng cảm thán e rằng đám người Quan Vũ đến nước này đã mất đi cơ hội thương chiến rồi, không ngờ vừa mới lần đại chiến đầu, người có ít khả năng xuất hiện trên chiến trường là Quan Vũ lại xuất hiện.
Nhìn thấy ba người đánh khó phân chia, trong nhất thời Tào Nhân cũng không chắc Tào Thuần và Lý Điển liên thủ lại có thắng nổi Quan Vũ không, ở Hứa Đô Quan Vũ cũng có mấy lần thi đấu với đại tướng dưới trướng Tào Tháo, đương nhiên Tào Nhân hiểu rõ thực lực của Quan Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận