Tam Quốc Tranh Phong

Chương 448

- Chuyện này trước kia Lưu Kinh Châu quả thực có truy xét nhưng không hiểu sao lại không giải quyết được gì.
Gia Cát Lượng nhíu mày nói, việc thế gia kia bị suy sụp y cũng cảm thấy kinh ngạc, các thế gia kinh doanh mấy chục năm làm sao làm sao nói suy sụp là suy sụp ngay được. Hơn nữa thế gia này khống chế xoay vòng muối của Kinh Châu, đáng lẽ ra phải hưng thịnh mới đúng.
- Còn các thế gia khác thì khống chế phần quan trọng nào của Kinh Châu?
Lúc này cũng không phải là lúc để so đo, quá trình hưng suy của thế gia quá phức tạp, với khả năng cua Lưu Kỳ cũng không thể tìm hiểu được hết, thế gia này khống chế xoay vòng muối ở Kinh Chầu thì những thế gia khác đương nhiên sẽ khống chế bộ phận quan trọng khác của Kinh Châu.
- Ngoại trừ gia tộc Trần thị khống chế xoay vòng muối thì bộ phận Vương thị ở Linh Lăng và gia tộc Triệu Thị ở Nam Quân khống chế chế tác binh khí của Kinh Châu, khôi giáp của Phi Long Quân và Phi Hổ Quân đều do hai gia tộc này cung cấp. Hai gia tộc này ở Kinh Châu vẫn luôn như nước với lửa, cạnh tranh lẫn nhau, tuy nhiên đã hơn mười năm nhưng chưa thành công.
Gia Cát Lượng cười nói, y biết rõ điều này là do Lưu Biểu đứng phía sau nhằm là cân bằng đôi bên, khôi giáp và xoay vòng muối đều hết sức quan trọng, tuy không hiểu vì sao Lưu BIểu lại cho phép gia tộc Trần thị độc quyền xoay vòng muối nhưng chế tạo khôi giáp cũng được Lưu Biểu giám thị chặt chẽ.
- Ngoài ra, gia tộc Vương thị không chỉ được phép chế tạo khôi giáp của Kinh Châu mà Vương Uy tướng quân cũng xuất thân từ gia tộc Vương thị và Bàng thị, còn có Vương Xán từng nhậm chức dưới trướng Lưu Kinh Châu cũng xuất thân từ gia tộc Vương Thị, so với gia tộc Vương thị thì gia tộc Triệu thị không có quyền thế nào khác.
Gia Cát Lượng nói.
- Ồ, nói như vậy gia tộc Triệu thị có thể cạnh tranh với gia tộc Vương thị cũng xem như hao tổn tâm huyết.
Lưu Kỳ suy nghĩ một lát nói, dân không đấu với quan, đặc biệt trong thời loạn thế. Tuy họ Triệu và họ Vương đều là các thế gia nhưng trong gia tộc Vương thị nhân tài đông đúc, lại có hai người có quyền cao chức trọng ở Kinh Châu, tuy tổ tiên gia tộc Triệu thị có người làm quan nhưng người mất thì trà cũng lạnh, thế gia như vậy mà có thể cạnh tranh được với gia tộc Vương thị chứng tỏ tộc trưởng của gia tộc Triệu Thị là một nhân tài.
- Chủ công nói không sai, hơn mười năm trước sau khi tộc trưởng gia tộc Triệu thị kế thừa vị trí tộc trưởng, ông ta đã hết lòng vực gia tộc Triệu thị dậy, sau khi vượt qua rất nhiều các thế gia khác để đoạt được quyền chế tạo binh khí thì gia tộc Triệu thị vẫn tồn tại cho đến bây giờ.
Gia Cát Lượng gật đầu nói. Hiển nhiên là Gia Cát Lượng rất hiểu rõ tộc trưởng của gia tộc Triệu thị.
- Ồ, khi gia tộc Triệu thị vươn lên chẳng lẽ gia tộc Vương thị không nghĩ tới lợi dùng quan hệ với Vương Uy tướng quân và Vương Xán để chèn ép gia tộc Triệu thị hay sao?
Lưu Kỳ nhìn Gia Cát Lượng nói, chưa nói tới Vương Xán, chỉ cần một Vương Uy thôi là có thể chèn ép được gia tộc Triệu thị rồi.
- Vương tướng quân hiểu rõ đại nghĩa làm sao có thể làm chuyện như vậy, mà Vương Xán có tài nhìn qua là không quên được, chỉ vì thân thể suy nhược nên mấy năm này chỉ đảm nhiệm chức quan nhàn tản ở Tương Dương nên cũng không có bao nhiêu thực quyền, hắn rất ít nhúng tay vào chuyện của gia tộc. Hơn nữa tổ tiên của gia tộc Vương thị cũng rất hiển hách, tổ phụ của Vương Xán làm tới chức Thái úy, nhưng cũng coi như không biết, bởi vậy mới có cục diện tranh chấp như hôm nay.
Gia Cát Lượng nói ra toàn bộ sự tình của gia tộc Vương thị.
- Vương Xán?
Lưu Kỳ kinh ngạc hỏi, vừa rồi hắn còn không nhớ ra, tuy nhiên bây giờ nghe Gia Cát Lượng nói lai lịch của Vương Xán thì Lưu Kỳ chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Hiện giờ Vương Xán chưa nổi danh ở Kinh Châu nhưng sau này đến thời Ngụy Tấn sẽ đại danh đỉnh đỉnh, đứng đầu trong bảy tài tử của Kiến An, sau khi quy hàng Tào Tháo lại trở thành trọng thần dưới trướng Tào Tháo, không ngờ người này lại ở Tương Dương.
- Chẳng lẽ chủ công không biết người này, người này trong giới sĩ lâm của Kinh Châu có uy vọng khá cao, gần bằng mấy người Bàng Đức Công, có tài nhìn qua là không quên được, có tài văn chương.
Gia Cát Lượng kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, Vương Xán nổi danh như vậy không ngờ Lưu Kỳ lại chưa từng nghe nói tới.
- Nhất thời không nghĩ tới, lần này Không Minh hãy tìm cơ hội thử Vương Xán, nếu được thì hãy dùng.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói. Vương Xán này cũng được xem là một nhân tài, ít nhất cũng tương đương với đám người Y Tịch.
- Chủ công anh minh.
Gia Cát Lượng khom người nói.
- Hai thế gia khác khống chế gì?
Ba thế gia kia không chế muối và binh khí, hai thế gia còn lại khống chế phần quan trọng nào của Kinh Châu.
- Chủ công, gia tộc Tạ thị ở Võ Lăng và gia tộc Mã thị ở Trường Sa nếu được quyền khống chế ngựa của Kinh Châu, tuy Kinh Châu không có nhiều ngựa nhưng cũng có hai trang trại nhỏ, hai khu nuôi ngựa này tuy kém với trang trại ngựa của Tào Tháo và Viên Thiệu, nhưng toàn bộ ngựa của Kinh Châu tập trung chăn nuôi ở đây thì cũng miễn cương có thể cung cấp đủ cho Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ sử dụng. Những con ngựa già yếu bệnh tật lại bán cho thế gia của Kinh Châu, phủ khố của Kinh Châu.
Gia Cát Lượng thở dài nói. Sở dĩ Kinh Châu chỉ tạo được hai chi kỵ binh là Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ cũng là vì không đủ ngựa, hơn nữa một khi mở rộng thêm kỵ binh thì sẽ tiêu hao rất nhiều tiền tài, bởi vậy Lưu Biểu mới chọn ra ngựa tinh nhuệ nhất để thành lập hai chị kỵ binh này.
Tuy không phải ngựa của Kinh Châu không đủ để thành lập mấy ngàn kỵ binh, chẳng qua là nếu như vậy toàn bộ ngựa của Kinh Châu cung sẽ không đủ cầu, mầy ngàn kỵ binh này cũng không thể so được với Phi Long Vệ Phi Hổ Vệ tinh nhuệ, thành lập cũng vô ích.
- Khổng Minh có biết Kinh Châu ta có bao nhiêu chiến mã không?
Nói đến ngựa Lưu Kỳ lại động lòng, hai chi kỵ binh Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ tuy có thể bảo vệ an toàn cho Kinh Châu nhưng nếu muốn mở rộng thế lực ra ngoài thì không đủ.
- Hai trại ngựa tổng cộng có gần bốn vạn con, mà trong bốn vạn con ngựa này thì gần hai vạn đều là ngựa già yếu, hai vạn con ngựa còn lại thì có thể đảm bảo sinh sản bình thường, ngựa của Phi Long Vệ và Phi Hổ đều được cung cấp bởi hai trại ngựa này. Nếu trong các thế gia cũng xuất hiện ngựa tốt cũng sẽ được hai trại ngựa này thu mua, cũng có một số thương lái buôn bán ngựa nhưng lại cực kỳ ít..
Gia Cát Lượng nhíu mày nói, nếu so sánh với đám người Tào Tháo và Viên Thiệu thì trại ngựa này thật sự không là gì. Theo như hắn biết thì Tào Tháo có năm trài ngựa, mỗi trại ngựa ít nhất cũng có năm vạn con chiến mã, mà phương bắc Viên Thiệu luôn va chạm với dị tộc nên số ngựa trong tay cũng không ít, cũng không có hơn phân nửa đều là ngựa già yếu như Kinh Châu.
- Ít vậy sao?
Lưu Kỳ nhíu mày nói. Kỵ binh là tỷ lệ một ba, hai vạn con ngựa thì có thể thành lập sáu ngàn kỵ binh, số ngựa còn lại không đủ đổi ngựa mới. Hơn nữa sáu ngàn kỵ binh cũng kém hơn Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận