Tam Quốc Tranh Phong

Chương 157

Trong lòng nghi hoặc tiếp nhận thẻ tre, sau đó Văn Sính trực tiếp mở thẻ tre ra xem qua xem lại vài lần, lúc này nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ, do dự nói:
- Đại công tử. . .
Lưu Kỳ gật gật đầu chỉ vào tấm thẻ tre nói:
- Nói vậy, Văn Tướng Quân đã rõ nội dung trên tấm thẻ tre. Đúng vậy, phụ thân mệnh lệnh Thái Thú Giang Hạ Hoàng Tổ tạm thời chịu sự tiết chết của Quy Tướng Quân, đây là tín thư Ngụy Diên phụng lệnh phụ thân ta mang thư tới Giang Hạ, chỉ là Ngụy Tướng Quân đi tới huyện Dương Tân vừa vặn gặp đại quân Giang Đông vây thành vì thế tín thư này vẫn lưu ở đây.
Văn Sính nhìn nhìn tấm thẻ tre hỏi:
- Không biết vị Ngụy Tướng Quân này. . .
Lưu Kỳ chỉ vào Ngụy Diên ở bên nói:
- Người này chính là Ngụy Diên khi trước đi tới Giang Hạ truyền tin, chỉ vì y phòng thủ huyện Dương Tân có công đã được ta phong làm Biệt Bộ Tư Mã.
Nói xong nhìn Ngụy Diên nói:
- Còn không mau bái kiến Văn Sính Tướng Quân.
Ngụy Diên lúc này đứng dậy hành lễ nói:
- Mạt tướng Ngụy Diên tham kiến Tướng Quân.
Văn Sính ở bên ngắm nghía Ngụy Diên thật kỹ, trong lòng thầm nghĩ Lưu Kỳ hành động thật nhanh, ánh mắt y thực sự tinh tường vừa thấy Ngụy Diên liền biết người này luyện võ hơn nữa võ nghệ siêu phàm, Văn Sính khẽ gật đầu đối với Ngụy Diên sau đó nhìn về phía Lưu Kỳ nói:
- Đại công tử có việc gì sai bảo, mạt tướng nhất định không từ chối.
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Sai bảo tất nhiên không dám, chỉ là có một việc cần Tướng Quân giải quyết.
Nói xong nhìn Văn Sính.
Trong lòng Văn Sính đã ngầm suy đoán tám phần mười là chuyện liên quan tới Hoàng Tổ, bởi vì đêm qua Vương Nghị đã nói qua việc này với y. Văn Sính trịnh trọng nói:
- Xin đại công tử nói rõ.
Lưu Kỳ nhìn Văn Sính nói:
- Ngày hôm qua ta tổng cộng phái ra hai đội nhân mã đi cầu viện, một đội đi tới quận Nam cầu viện Tướng Quân, đội khác đi tới Giang Hạ cầu việc Thái Thú Giang Hạ - Hoàng Tổ. Chắc hẳn Tướng Quân đã gặp sứ giả đi tới quận Nam?
Văn Sính gật đầu, Lưu Kỳ lại nói:
- Thế nhưng sứ giả đi tới Giang Hạ đến này vẫn chưa trở về, không những không có tin tức truyền lại mà ngay cả viện binh Giang Hạ cũng không thấy, việc này cần Tướng Quân xử lý mới được.
Nói xong nhìn Văn Sính.
Văn Sính hít một hơi thật sâu, trong lòng ngầm nổi sóng đào, Hoàng Tổ này hành động động thực sự không khác gì tạo phản, rõ ràng biết đại công tử ở đây cũng cự tuyệt không phát viện binh, Văn Sính không cần nghĩ cũng biết suy tính trong lòng Hoàng Tổ, y rõ ràng muốn đưa Lưu Kỳ vào chỗ chết. Làm như vậy có thể rũ bỏ trách nhiệm coi như không gặp sứ giả, cũng có thể nói tình thế Giang Hạ cấp bách đến lúc đó ngay cả Lưu Biểu cũng không thể kết tội y. Nghĩ vậy Văn Sính ngẩng đầu nói:
- Có lẽ Thái Thú Giang Hạ Hoàng Tổ không nhận được tín thư cầu viện của đại công tử, hoặc Giang Đông đồng thời tiến công Giang Hạ khiến Hoàng Tổ không dám xuất binh, nếu như vậy chuyện Hoàng Tổ không phát viện binh cũng là chuyện có thể thứ lỗi.
Lưu Kỳ cười cười nói:
- Sau khi Kỳ bị vây hãm ở Giang Đông liền chuyển đổi tật xấu thành tính cẩn thận, bởi vậy sứ giả phái ra đều vào lúc sẩm tối hơn nữa còn phái ra người đi trước kẻ đi sau.
Nói xong vô vỗ tay. Liền thấy một gã sĩ tốt Phi Hổ Vệ từ bên ngoài cửa đi tới, Lưu Kỳ chỉ tay vào y nói:
- Ngươi kể lại tình huống thấy trên đường cho Văn Tướng Quân nghe.
- Rõ.
Gã sĩ tốt này khom người xác nhận, sau đó thi lễ đối với Văn Sính nói:
- Tiểu nhân phụng mệnh đại công tử âm thầm đi cùng sứ giả đến Giang Hạ truyền tin, dọc đường đi cũng không gặp phải bất cứ phiền toái gì, cho đến khi tới Giang Hạ tiểu nhân tận mắt thấy sứ giả vào phủ Thái Thú, gần hai canh giờ sau tiểu nhân cũng không thấy sứ giả đi ra, cũng không thấy dấu hiệu Giang Hạ triệu tập binh mã, tất thảy vẫn giống như khi sứ giả tiến vào phủ Thái Thú.
Nghe Lưu Kỳ nói hắn phái ra hai nhóm sứ giả đi cầu viện, trong lòng Văn Sính không khỏi sợ hãi, hai nhóm sứ giả cầu viện chẳng phải nói nếu mình không đi cứu viện sẽ bị Lưu Kỳ nắm lấy nhược điểm đối phó mình sao? Chỉ là Văn Sính lập tức lắc đầu, Lưu Kỳ không có khả năng đối phó y, mặc dù muốn đối phó cũng phải thông qua Lưu Biểu. Người mà Lưu Kỳ muốn đối phó không phải ai khác chính là Hoàng Tổ, nghĩ vậy trong lòng Văn Sính cũng thất kinh, Lưu Kỳ tuy là người đang ở hiểm cảnh vẫn muốn bãi bỏ Hoàng Tổ, khiến người ta cảm thấy hắn tâm cơ thực sự đáng sợ.
Văn Sính thoáng liếc nhìn Vương Nghị, Vương Nghị tuyệt đối không thể không nhận ra Lưu Kỳ trù tính Hoàng Tổ, thấy Vương Nghị gật gật đầu, Văn Sính thở dài nói:
- Đại công tử, mạt tướng dù có quyền tiết chế Hoàng Thái Thú, nhưng cũng không thể xử trí y.
Lưu Kỳ phẩy tay nói:
- Vương Tướng Quân nghĩ nhiều rồi, Thái Thú Giang Hạ - Hoàng tổ từng diệt trừ Giang Đông - Tôn Kiên, công lao lớn như thế sao có thể tùy ý xử trí, chỉ là hiện tại Hoàng Thái Thú hành động có chút đáng nghi, hiện tại chỉ cần Tướng Quân tạm thời tiếp quản binh quyền trong tay Hoàng Thái Thú, Kỳ sẽ dẫn theo Hoàng Thái Thú về Tương Dương, đến lúc đó nếu Hoàng Thái Thú minh bạch ta sẽ để Hoàng Thái Thú trở về Giang Hạ, chỉ là khi Hoàng Thái Thú rời đi, chức Thái Thú Giang Hạ cần nhớ Vương Tướng Quân đảm đương mới được.
Nghe Lưu Kỳ nói, trong lòng Văn Sính rất bất đắc dĩ, Lưu Kỳ hoạch định từng bước cực kỳ chu đáo cho dù là y cũng hiểu được làm như thế là tốt nhất. Tuy biết Lưu Kỳ cố ý trù tính Hoàng Tổ nhưng lại là Hoàng Tổ tự mình nhảy vào, bất kể là ai cũng không thể nắm được điểm yếu của Lưu Kỳ.
Chẳng trách Vương Tướng Quân ở giữa không muốn giúp phe nào cũng muốn tương trợ Lưu Kỳ, người tâm cơ như Lưu Kỳ thực sự khó gặp, nếu như việc về Hoàng Tổ đã suy tính như thế Văn Sính cũng không từ chối, nói:
- Đã như vậy mọi việc làm theo sự sắp xếp của đại công tử.
Ngoài thành Giang Hạ, Phi Long Quân đang chậm rãi hành quân, trong Phi Long Quân lúc này có gần nghìn kỵ binh khôi giáp chỉnh tề, ánh mắt vô cùng sắc bén, đoàn kỵ binh này chính là đoàn người Lưu Kỳ.
Sau khi thương nghị chuyện tình Hoàng Tổ với Văn Sính, Lưu Kỳ và Văn Sính cùng nhau đi tới Giang Hạ. Tuy rằng Lưu Kỳ là trưởng tử của Lưu Biểu nhưng hắn không có quyền xử trí một gã Thái Thú, nhưng hiện tại có Văn Sính ở đây, cộng thêm tín thư của Lưu Biểu có thể đủ đối phó với Hoàng Tổ.
Nếu không có Phi Long Quân ở đây, Hoàng Tổ không phái viện binh Lưu Kỳ cũng không có cách nào ép Hoàng Tổ, cho dù Lưu Kỳ quay về Tương Dương tố cáo lên Lưu Biểu cũng không giải quyết được gì. Nhưng lúc này Phi Long Quân ở đây, mọi người đều biết Phi Long Quân hoàn toàn lệ thuộc Lưu Biểu, một lòng trung thành và tận tâm với Lưu Biểu, lúc này có quyền điều khiển Hoàng Tổ, Hoàng Tổ không phái viện binh Văn Sính cũng không thể không hỏi đến chuyện này.
Đại quân tiếp cận Giang Hạ, sớm có thám báo Giang Hạ thông báo hành tung đại quân Phi Long Quân với Hoàng Tổ, lúc này Hoàng Tổ dẫn theo chư tướng Giang Hạ chờ ngoài cửa thành, thấy Phi Long Quân đến Hoàng Tổ cũng thúc ngựa tiến lên nói với Văn Sính dẫn đầu đoàn người:
Bạn cần đăng nhập để bình luận